Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2430: Hai nghìn năm (2)

Nghe vậy, tia sát ý kinh người lóe lên trong mắt Áo Đô. Dị Vực họ bại trận một cách triệt để. Hai tôn Đế Quân chết trên chiến trường, tất cả Bát đại Chuẩn Đế ngã xuống, Thánh Giả thất bại vượt quá tám thành. Đây là tổn thất chưa từng có!

Chỉ một trận chiến, toàn bộ Dị Vực bị hủy diệt!

Cho nên, Áo Đô dù là trong mơ cũng muốn báo thù nhưng hiện tại vạn giới phồn vinh, Cường Giả vô số, Cường Giả cảnh giới Chuẩn Đế cũng không ít. Nếu hắn dám ra tay, nhất định sẽ bị giết ngay lập tức!

Tuy nhiên, Vĩnh Hằng giả đại nhân đến gặp và hứa với hắn, Áo Đô đồng ý ngay tức khắc!

- Áo Đô nguyện ý đi theo bước chân đại nhân!

Nghe được lời thề của Áo Đô, Vĩnh Hằng Giả khẽ cười sau đó nói cho người kia về kế hoạch của mình.

Trong mắt Áo Đô ngưng trọng, gật đầu rồi biến mất ngay tại chỗ. Không biết đã nơi nao rồi. Bóng người nhìn nơi biến mất trong tinh không, cười nhẹ:

- Ha ha, Thanh Liên Đế Quân, muốn so thủ đoạn với ta, người còn kém xa lắm!



Bãi bể nương dâu, thời gian như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã là hai ngàn năm!

Trải qua hai ngàn năm tĩnh dưỡng, toàn bộ các thế lực vũ trụ đều đã phát triển cÁo Đô. Những Cường Giả như nấm mọc sau mưa lấp đầy những khoảng trống trước đó. Tôn Giả, Thánh Giả và Bán Thánh bùng nổ như giếng trào!

Thánh Giả cũng liên tục xuất hiện. Trong vũ trụ xuất hiện hàng loạt thiên địa mới!

Đương nhiên, cho dù vũ trụ có nhiều thánh địa nhưng chỉ số ít được công nhận là mạnh nhất, có cả Đế tộc nắm giữ Chuẩn Đế!

Giống như Chu gia. Chu Vô Tâm được tấn thăng lên Chuẩn Đế vượt qua hai ngàn năm!

Thần gia có cả hai Chuẩn Đế, một vị vẫn là Chuẩn Đế uy tín lâu năm, có hy vọng đi lên sống lên vô thượng cảnh giới!

Còn có Nho môn. Vẫn là có hai Chuẩn Đế như vậy. Kiếm tông cũng thế. Hai vị Chuẩn Đế như hai thanh thần kiếm trảm thần diệt phật!

Nhưng những thế lực này có mạnh hơn nữa thì vẫn phải thừa nhận còn một nhà thế lực bây giờ xem như mạnh nhất trong thiên giới. Đó là Thiên Minh!

Vương Song, Vương Lâm cùng Lam Phong đều là một ngàn năm trăm năm trước thành công thăng lên Chuẩn Đế!

Đây vẫn chưa phải là điều kinh khủng nhất. Kinh khủng nhất là ở đời sau là Nghệ Tử, Phong Duyên ba trăm năm trước cũng được thăng lên Chuẩn Đế. Một môn năm vị Chuẩn Đế, nếu chọc giận một người thì tương đương chọc tới tổ ong vò vẽ!

Vô số Cường Giả đời trước đều cảm thán đây thực sự là thời đại hoàng kim. Một đám Thiên Kiêu yêu nghiệt không tưởng. Đặt tại bất cứ thời nào, đều cùng khinh thường cổ kim. Đặt cùng một thời đại, quả thật khiến người ta há hốc mồm!

May thay, có Cường Giả suy luận rằng bởi sự lụn bại của vô số Đế Quân nên đám đông không cần đánh nhau vỡ đầu!

Bộ phận Thiên Kiêu lớn mạnh nhất đều có cơ hội chứng đạo!

Cũng chính vì vậy mà vũ trụ này mới bình yên như vậy nếu không vì tranh đoạt ngôi vương đã đánh nhau từ lâu rồi.

Tuy hai ngàn năm trôi qua nhưng vẫn chẳng có ai chứng đạo. Điều này khiến nhiều người hoài nghi, đã chẳng có người giữ cửa, ai cũng đều thử đẩy ra. Tại làm sao vẫn không có ai chứng đạo!

Sâu trong Minh Điện, khí tức Minh Chủ giống như đại dương bao la, kinh khủng mà cuồn cuộn đã đạt đến Đỉnh phong Chuẩn Đế thậm chí còn phát động công kích đến Đế Cảnh.

Vô số trật tự khủng bố giáng xuống khiến khí tức của hắn càng thêm đáng sợ nhưng không biết đã qua bao lâu, đối phương bỗng mở mắt.

- Đáng chết! Đây cuối cùng là việc gì! Rõ ràng là ta đã nhìn thấy cánh cửa đó thậm chí là chạm được nhưng tại sao lại không đẩy ra được!

- Giống như từ nơi tối tăm có một thế lực ngăn chặn những thứ này!

Nói xong, người hắn động đậy bay về không gian khác, nhìn Thạch Hạo cùng Dạ Phi Yến trước mắt, ánh mắt hết sức lạnh lẽo.

- Ta biết nguyên nhân ngươi đến. Đại nhân đã nói, tố chất ngươi không đủ. Có thể trở thành Cường Giả Đế Quân, người đó không khinh thường quá khứ cùng hiện tại, mọi mặt tích lũy được đều phải vượt qua được hết. Tuy rằng ngươi rất mạnh nhưng so với các nhân kiệt vẫn còn kém nhiều lắm!

Thạch Hạo bình thản mở miệng, không chút kinh ngạc.

- Có cách nào để bù đắp không?

Minh Chủ thờ ơ hỏi.

- Đã hai ngàn năm rồi. Đại nhân vẫn luôn đợi cái ngươi gọi là cơ hội, phong ấn hai ngàn năm không bất động. Cái này là phương thức hợp tác của ngươi đó sao?

Thạch Hạo không nhanh không chậm hỏi ngược lại.

Minh Chủ hờ hững nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

- Ngươi đang chất vấn ta?

- Coi là vậy đi. Ngươi còn có thể gây khó dễ cho ta?

Thạch Hạo cười lạnh, khí tức khủng bố đến cực hạn:

- Bàn về chi tiết, ngươi còn kém hơn ta lại còn dám lừa gạt bọn ta. Thủ đoạn *tay không tròng cổ sói trắng của ngươi chẳng ra làm sao cả!

*Không thủ sáo bạch lang – 空手套白狼- kōng shǒu tào bái láng (tục ngữ: tay không tròng cổ sói trắng; có vẻ như trong quá khứ có ý nghĩa tốt lành, vì sói trắng là động vật quý hiếm, bắt được sói trắng là điềm lành, nhưng ngày nay mang ý nghĩa chê trách hoặc giễu cợt, nhất là trong thương trường: không bỏ ra cái gì đầu tư nhưng đến đâu cũng giở thủ đoạn để lừa đảo để đạt được lợi ích lớn).
Bạn cần đăng nhập để bình luận