Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1757: Đao quang đến! (2)

Trong mắt Lâm phó viện trưởng lóe lên một vòng kinh hãi, bên cạnh, mấy vị lão giả đều là kinh nghi bất định đứng dậy, nhìn Lâm phó,viện trưởng, không biết vì sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy, bọn họ ở chung vô số năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương như thế này!

– Sao thế?

Bọn họ đều là tuyệt thế cường giả tu hành vô số năm, tâm niệm nhất động, thần niệm trong nháy mắt quét ngang toàn bộ Tứ Tượng Đạo Quán, nhất thời phát giác được một cỗ ba động dị dạng, đang lấy một loại tốc độ kinh người bay tới phía Diễn Võ Đài này.

– Hắn, thế mà vẫn còn còn sống!

Mấy cái vị lão giả liếc nhau, trong mắt kinh hãi không thể thua kém Lâm phó viện trưởng.

– Ta nghĩ, lần luận võ của tứ đại Đạo Quán này có nhân tuyển rồi!

Lâm phó viện trưởng hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục tâm trạng của chính mình, thần niệm cảm thụ được khí tức của bóng dáng kia, nhẹ giọng nói.

Lần này mấy vị lão giả cũng không nói gì thêm, người có thể an toàn rời khỏi Thiên Hỏa Bí Cảnh kia, đã nói rõ rất nhiều thứ!

Mà ở bên trên diễn võ đài, hai tay Trương Tín nhanh như chớp kết ấn, khi hắn kết ấn, Phong Lôi Côn bị ném tới trên không bỗng nhiên run lên, lập tức đón gió căng phồng lên, hóa thành chừng trăm trượng!

– Lục côn Diệt Thần!

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong miệng Trương Tín, nhìn Dương Mạt ở phía đối diện, trong mắt Trương Tín lóe lên một tia cười lạnh.

– Dương Mạt, đây là một thức do phụ thân ta phong cấm trong Phong Lôi Côn, mặc dù là thi triển lúc ở cảnh giới nửa bước Tinh Chủ, nhưng uy lực dù cho Tinh Chủ cũng không dám khinh thường!

– Ngươi nhiều lần cứ đối nghịch với ta, lần này ta sẽ đưa ngươi tới U Minh làm bạn với sư huynh của ngươi!

Vừa dứt lời, hai tay Trương Tín nắm hờ, đè ép xuống bên dưới.

"Ầm "

Khí tức điên cuồng hiện lên ngập trời, trường côn đen vàng dài trăm trượng rơi xuống, không có Côn Ảnh, chỉ có một cỗ lực lượng kinh khủng đến cực hạn, tựa như vô số sơn mạch bị sụp đổ, loại lực lượng này, đủ để oanh bạo một khỏa tinh thần nhỏ!

Không gian điên cuồng vặn vẹo, tựa như không thể thừa nhận cỗ lực lượng này, trên mặt đất, đã sớm có trăm ngàn lỗ thủng, bị dư ba trận chiến của hai người đánh nát tung toé.

Theo một côn kinh thiên nhất này rơi xuống, Diễn Võ Đài trực tiếp sụp đổ, Dương Mạt đối mặt một thức này, thần sắc trong mắt trở nên cực độ ngưng trọng.

Hít một hơi thật sâu, hai tay Dương Mạt cầm kích, nguyên lực trong thể nội cuồn cuộn dâng trào, đều chảy vào bên trong Hoàng Kim Thần Kích!

– Bát Hoang Phá Diệt!

Khẽ quát một tiếng, Thần Kích hoành không, mang theo khí tức thẳng tiến không lùi đánh về phía Phong Lôi Côn, một cỗ huyết chiến tràn ngấp tám phương, khí thế phá nát vạn vật hiển hiện, một kích này, bỏ qua tất cả, chỉ còn vô tận hủy diệt chi lực, ở mũi kích, một điểm hào quang màu hoàng kim chớp động, tựa như trở thành một ngọn đèn sáng trong bóng tối!

Hủy diệt tất cả, không thể ngăn cản, đây chính là một kích khủng bố của Dương Mạt kia, giờ khắc này, hắn đã quên đi chuyện sinh tử của chính mình, trong đầu chỉ có một cây Thần Kích muốn phá nát thiên địa.

Không khí tầng tầng vỡ nát, phía trước Thần Kích, một đạo chấm đen nho nhỏ xuất hiện, giống một cái vòng xoáy nhỏ, thôn phệ tất cả.

"Ầm "

Một kích của Dương Mạt trùng điệp cọ sát với Phong Lôi Côn của Trương Tín, một cỗ năng lượng phong bạo kinh khủng xuất hiện, trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ Diễn Võ Đài!

Thấy cảnh này, sắc mặt Kiếm Tâm trưởng lão biến đổi, hai tay nhất động, một cỗ nguyên lực cuồn cuộn xuất hiện, hóa thành một cái màn che trời, ngăn lại dư ba công kích của hai người.

"Phịch"

Dư âm năng lượng rơi vào phía trên màn ánh sáng của lão, nhất thời nổi lên một từng vệt sóng gợn lăn tăn, tựa như gợn sóng trong mặt nước.

Trôi qua mấy chục cái hô hấp, cỗ dư ba này mới dần dần tán đi, nhìn thấy tràng cảnh mơ hồ không nhìn rõ ở trên Diễn Võ Đài, Kiếm Tâm trưởng lão vung tay lên, một cơn gió lớn trống rỗng xuất hiện, thổi tan khói bụi trước mắt.

Nhìn một màn trên đài, tất cả mọi người đều có chút hoảng sợ, chỉ thấy Hoàng Kim Thần Kích của Dương Mạt và Phong Lôi Côn của Trương Tín gắt gao dính chặt tại chỗ, một cỗ lực lượng kinh khủng đến cực hạn ở chỗ giao phong xuất hiện, hư không bắt đầu tan vỡ.

Sắc mặt Dương Mạt đỏ bừng, trên thân thể từng đạo từng đạo hoàng kim thần quang nở rộ, lực lượng thân thể cường hãn phát huy đến cực hạn, triệt tiêu lực lượng tầng tầng lớp lớp trên một kích kia.

Chẳng qua, ngay cả như vậy, trên thân thể hắn, một số mạch máu nhỏ bé vẫn bị vỡ ra, cả người đều là biến thành huyết nhân, một chút lục sắc quang mang trong suốt xuất hiện, sau đó những mạch máu vỡ ra này khôi phục với một loại tốc độ kinh người.

Một côn này của Trương Tín, không, nói cho đúng hơn là một côn của gia chủ Trương gia, đối với võ giả dưới Tinh Chủ mà nói, cũng là một cái cực hạn, chỉ cần không đặt chân tới cảnh giới Tinh Chủ, là không cách nào đột phá cực hạn, bởi vậy, Dương Mạt mới có thể chống cự vô cùng gian nan!

– Dương Mạt, từ bỏ đi, ngươi không thể nào chống lại được một côn của phụ thân ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận