Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 630: Triệu Nhược Nam! (2)

Các đại lão ăn mặc vừa vặn, nhìn qua nho nhã lễ độ, sắc mặt hờ hững đứng ở một nơi, xung quanh đều sẽ có người chủ động vây lại để tạo mối quan hệ, nhưng tính ra thì người bên cạnh Tứ Đại Thế Lực vẫn là đông nhất, tất cả mọi người đều ríu rít bên cạnh bọn họ, không ngừng xu nịnh. Muốn tạo chút mối quan hệ với Tứ Đại Thế Lực.

Trong đó người được hoan nghênh nhất có thể nói đến Điền Tình, một thân tiểu lễ phục màu đỏ, cùng với dáng người yêu kiều, nhan sắc động lòng người, dường như đã trở thành trung tâm của buổi lễ, một số nam nhân nhìn thấy Điền Tình, ánh mắt đều lộ ra chút kinh diễm và nóng bỏng, nhưng bọn họ đều biết thân phận của nữ nhân này, nên không ai dám có ý đồ xấu gì.

Sơn Bản Nhất Phu lại vô cùng nhiệt tình với Điền Tình, áp sát đến, muốn chiếm chút hời, nhưng đều bị đối phương thoát khỏi.

Vương Song tùy ý nhìn một chút, rồi lại quay sang hỏi Ngụy Nhiên:

- Phụ thân ngươi ở đâu, để ta tận mắt nhìn xem dáng vẻ của hắn thế nào, để ta xem thử kẻ có thể khiến ngươi thương tích đầy mình như vậy thì có chỗ nào hơn người!

Ngụy Nhiên nghe vậy thì vẻ mặt trở nên xấu hổ, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt sán lên, nhìn về hướng Hòa Bình Xã.

Vương Song cũng nhìn theo, nhất thời phát hiện một nam tử chừng bốn mươi tuổi, mái tóc ngắn, trên cằm còn có chút ria mép, đôi mắt sáng có thần, đang cùng Sơn Bản Nhất Phu vui vẻ trò chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ quay sang chăm sóc người khác, nhìn rất hoạt bát.

Dường như phát giác ra ánh mắt của bọn họ, nam tử hơi quay dầu, liếc nhìn về phía đám người Vương Song, nhất thời phát hiện ra Ngụy Nhiên, ánh mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng sau đó lại biến mất, khóe miệng hắn nhếch lên, gật đầu với Vương Song một chút rồi xoay đi, Vương Song mơ hồ cảm nhận được trong ánh mắt vừa nãy còn có chút khiêu khích!

- Thú vị, thú vị, khó trách ngươi lại thất bại như vậy, bây giờ hắn cũng lười để ý đến ngươi!

Vương Song thu hồi ánh mắt, nhìn Ngụy Nhiên, cười khẽ nói.

Ngụy Nhiên nghi hoặc nhìn Vương Song, không hiểu ý của Vương Song là gì! Đồng Vũ và Bạch Manh Manh, Hồ Văn Văn cũng đều nghi hoặc nhìn Vương Song.

- Chờ chút nữa ngươi sẽ hiểu thôi, bây giờ nói cho các ngươi nghe thì đâu còn thu1vi5 nữa!

Vương Song cười thần bí một tiếng, khóe miệng nhếch lên lộ ra chút ý cười, khiến người ta cảm giác như trong lòng bị mèo cào một cái Nhưng Vương Sng không nói thì bọn họ cũng không còn cách nào, mấy nữ nhân đành giận dỗi nhìn Vương Song.

- Vây giờ chúng ta cứ hưởng thụ bầu không khí an bình ở đây đi, lát nữa các ngươi có muốn hưởng thụ cũng không được đâu!

Vương Song cười nói. Vừa nói vừa dẫn theo bọn họ vào trong, không khác gì một vị khách bình thường, tùy ý cầm một ly rượu lên, từ từ thưởng thức, cảnh tượng này hắn cũng chỉ nhìn thấy trên TV mà thôi, nhưng bây giờ bản thân lại bước vào nơi thế này, trong lòng hắn cũng có chút cảm khái.

Mấy nữ nhân bên người hắn, Đồng Vũ và Bạch Mah Manh thì tất nhiên không cần phải nói, đều là mỹ nữ đứng đầu, cho dù không quan tâm đến ăn mặc, cũng trở thành tồn tại chói mắt ở trong đại sảnh, tuy Lưu Mộng Vũ có kém một chút, nhưng khí chất quyến rũ của nàng có thể bù lại điểm chênh lệch này.

Vì vậy, không ít nam nhân đều xúm lại, muốn mời các nữ nhân khiêu vũ hoặc thừa dịp mà chiếm hời, thậm chí có không ít Tiến Hóa Giả bước đến, nhưng lão Tôn giống như cửa thần vậy, cản hết ở phía trước, mọi người có muốn đến gần cũng phải ão não rời đi.

- Đúng rồi, sao còn chưa thấy cô dâu?

Vương Song tìm một cái bàn trống, cầm theo mấy phần thức ăn ồi ngồi xuống, vừa ăn vừa tò mò hỏi. Mùi vị của thức ăn thật rất ngon,xem ra là nhờ vào tay nghề của đầu bếp.

- Chắc còn ở trên lầu! Sắp đến giờ lành rồi, chắc cũng sắp xuống rồi!

Ngụy Nhiên nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi trả lời, hắn cũng không có tâm tình gì để ăn, trong lòng có chút thấp thỏm, cảnh tượng hôm nay kỳ lạ như vậy, hắn không thể nào bình tĩnh được.

Vừa nói xong, cách đó không xa bỗng xôn xao cả lên, đám người Vương Song đều nhìn qua, thấy một nữ tử trẻ tuổi dáng người yểu điệu, mặc một bộ đầm voan màu trắng như tuyết đang chậm rãi bước xuống cầu thang xoắn ốc, sau lưng còn có một người xách theo cái đuôi đầm thật dài kia, trên đầu nàng đội một chiếc vương miệng bằng thủy tinh, nhìn vô cùng cao quý, hoa lệ.

Mọi người ở dưới lầu cũng phát hiện ra nữ nhân đang đi xuống, ánh mắt lóe lên kinh diễm, nữ nhân có gương mặt trái xoan không chút tì vết, lông mày cong cong như lá liễu, cái miệng nhỏ màu hồng nhuận khẽ mím, lộ ra chút căng bóng, đôi mắt sáng như sao, chiếc cổ còn được đeo chuỗi vòng cổ bằng trân châu trắng như tuyết, khiến nàng càng đẹp hơn.

Cho dù Vương Song tự xưng đã gặp qua không ít mỹ nữ nhưng trong nháy mắt cũng trở nên thất thần chứ đừng nói gì đến những người khác! Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nữ nhân kia, tựa như đến bây giờ họ mới gặp qua nữ hân vậy.

- m thanh chiếc ly rơi xuống đất truyền đến, còn có âm thanh người nào đó bị té, một loạt các âm thanh kỳ lạ xuất hiện, nhưng cũng không có ai quan tâm, bọn họ đều đang nhìn chăm chú vào nữ nhân này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận