Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 170: Trầm Hải!

- Nhưng ta thấy tiểu huynh đệ này thực lực cường đại, trong tay còn có binh hùng tướng mạnh, không biết mọi người đến từ đâu vậy?

Nam tử đơn giản kể lại tình huống của mình, sau đó lại nhẹ giọng hỏi thăm.

Ba Tiến Hóa Giả lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn đám người Vương Song, chính xác mà nói thì ánh mắt cứ luôn đặt ở trên người Vương Song, một chiêu vừa rồi của Vương Song hoàn toàn khiến bọn họ rung động, tuy bọn họ là đều là Tiến Hóa Giả, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Vương Song cũng không thua kém gì bọn họ, nhưng đòn công kích khủng khiếp như thế cho dù là Tiến Hóa Giả ma pháp hệ như Đặng Mai cũng không thể làm được, vện nên bọn họ biết, với thực lực của Vương Song nếu muốn giết chết bọn họ, e rằng chỉ với một ngọn lửa, đám người bọn họ sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, cho dù có thể đào tẩu được một hai người nhưng chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương.

Cho nên, bọn họ đều rất tò mò, người kia rốt cuộc là ai, sao lại có thể khủng khiếp đến như vậy.

- Chúng ta cũng đến từ một căn cứ nhỏ ở gần đây, mọi người cũng đang sưởi ấm thôi.

Lúc trước Lưu Hâm cũng xem như là một ông chủ nhỏ, vậy nên sẽ không ngu ngốc để lộ vị trí của đám người bên mình. Đặc biệt là đối phương có trang bị hoàn mỹ như vậy, đội hình cũng vô cùng cường đại. Như vậy càng không thể nói ra vị trí căn cứ cho bọn họ biết được.

Ha ha, tất cả mọi người đều đang sinh tồn thời mạt thế, nếu đã như vậy, sao không hợp lại thành một.

Nam tử kia nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, không để ý nhiều nữa mà nói:

- Tất cả bọn ta đều là những người sống sót, thực lực đều có thể chống lại với nguy hiểm, hay mọi người hợp lại thành một nhóm, càng có thể bảo vệ được nhau!

Nam tử nói rất nghiêm túc, trong lời nói ngoài việc suy nghĩ cho người khác, còn khiến cho đám người Vương Song cảm thấy bản thân mình trong nháy mắt dường như vô cùng nhỏ bé, sau khi nam tử kia nói xong, bản thân cảm thấy cách làm lúc trước của mình thật đáng xấu hổ.

Lần này Vương Song không đợi Lưu Hâm mở miệng, hắn tiến lên phía trước, cười nói:

- Được, không bằng ngươi dẫn bọn ta đến căn cứ của xem một chút, có lẽ, chúng ta thật sự có chỗ để hợp tác đó.

Đám người Chương Nghiệm lập tức lộ ra tia cười nhạt, bọn họ hiểu được ý của Vương Song, hóa bị động thành chủ động, tiên hạ thủ vi cường.

Nam tử kia Vương Song nói vậy thì không khỏi biến sắc, hơi lúng túng mở miệng

- Chuyện này, bọn ta cách nơi này hơi xa, chỉ sợ không kịp thời gian, hay là đến chỗ các ngươi trước được không! Để bọn ta xem thực lực của tiểu huynh đệ một chút!

Nói xong, cước bộ của hắn không khỏi lui về phía sau vài bước, mấy Tiến Hóa Giả cũng nhẹ bước lên phía trước vài bước, từ từ bảo vệ nam tử kia lại.

Đám người Chương Nghiệp nghe vậy, gương mặt cũng cảnh giác bước lên phía trước, súng ống trong tay cũng hơi chĩa về phía đối phương.

Không khí lập tức căng thẳng lên, Vương Song không phát hiện sau khi người tên Trầm Hải này xuất hiện, Hoàng Bối Bối đã lén lút trốn ở phía sau mọi người, bộ dạng vô cùng khiếp sợ nhìn về phía đoàn người Trầm Hải.

Vương Song nhìn thấy mọi người sở nên căng thẳng như vậy lại mỉm cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đều hơi khó xử, vậy thì đều trở về đi, còn về chuyện hợp tác thì sau này có cơ hội lại nói sau!

- Ý kiến hay!

Trầm Hải dường như tăng thêm khẩu khí, như sợ Vương Song hối hận, hắn vội vàng mở miệng, nói xong dường như lại nhớ đến điều gì, nhìn Vương Song nói:

- À đúng rồi, tiểu huynh đệ này, không biết ngươi tên gì?

- Vương Song!

- Vương huynh đệ, ngươi xem, lương khố nơi này chắc khoảng được năm ngàn kí, ta nghĩ các ngươi ăn cũng không hết, chỗ bọn ta cũng thiếu lương thực, rất nhiều người đều đói đến mức da bọc xương, hay ngươi phân cho bọn ta một nửa số lương thực này được không?

Vẻ mặt Trầm Hải đau khổ nói, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

- Một nửa lương thực, các ngươi muốn có lương thực đến điên rồi hả, cái gì cũng không làm mà muốn một nửa lương thực, bọn ta cũng thiếu lương thực đây này!

Vương Song còn chưa mở miệng, Trương Chấn tính tình nóng nảy táo bạo đã phẫn nộ nói trước, nghe được yêu cầu của đối phương đã trực tiếp xù lông lên.

Mọi người cũng không nói gì thêm, đều vô cùng đồng ý với lời nói của Trương Chấn, chỗ này có khoảng năm ngàn kí lương thực, có mồm mép nữa thì cũng phải hợp lý một chút, có cướp cũng không thể tiện như vậy. Nếu Vương Sóng còn là một thằng thắc nhiệt huyết trước kia, e rằng sẽ đáp ứng với yêu cầu của đối phương từ lâu. Đáng tiếc, bây giờ là mạt thế hết sức tàn khốc, Vương Song đã không còn khờ dại như trước kia từ lâu rồi.

- Vương huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có thể nhẫn tâm nhìn người bình thường ở chỗ bọn ta đều chết đói hết hay sao, bọn họ cũng là người mà, chúng ta không thể mất nhân tính, không có cái nhìn đại cục như vậy!

- Ta tình nguyện để mình bị đói, cũng không trơ mắt nhìn người bình thường cứ như vậy mà chết!

Trầm Hải không lộ ra chút phẫn nộ nào mà gần như là bi ai để nói chuyện, thậm chí trong khóe mắt còn xuất hiện một chút nước mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận