Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1599: Kế hoạch của Thanh Nguyên Tử! (3)

Chu Càn không nói gì với Vương Song nữa.

- Mấy tên tiểu tử Sở Vân Phàm, Tư Đồ Tuyết bị thương, đi thăm bọn họ đi!

Vương Song nghe vậy, chỉ có thể đè lại sự tò mò của bản thân, đứng lên chuẩn bị đi, nhưng trước khi rời khỏi vẫn không quên kéo theo Dương Mạt, Dương Mạt vốn đang tu hành, bị Vương Song làm giật mình, không ngừng lẩm bẩm Vương Song làm hỏng cơ hội lĩnh ngộ Niết Thánh Thuật!

Vương Song hơi buồn cười liếc mắt nhìn Dương Mạt nói:

- Sư huynh của ngươi đã học xong lâu rồi, nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng ta có thể dạy đệ vài chiêu!

Chỉ một câu nói, ngay lập tức khiến cho Dương Mạt trở nên ngoan ngoãn.

Sau khi Vương Song và Dương Mạt rời khỏi, không gian đột nhiên xuất hiện rung chuyển, một thân ảnh từ đó hiện ra, đáp xuống cạnh Chu Cànm người đến là Thanh Nguyên Tử.

Chu Càn không hề ngạc nhiên, ngồi bên đối diện bên phải chiếc bàn, trên bàn để hai cái chén ngọc, Chu Càn rót một chén trà, đưa cho đối phương.

- Sư huynh, bây giờ chuyện trong tông môn vô cùng nhiều, sư huynh vẫn có thể bớt chút thời gian đến chỗ ta, không biến lần này đến đây có chuyện gì?

Thanh Nguyên Tử cầm lấy chén ngọc khẽ nhấp một ngụm, bèn đặt chén xuống, nhìn Chu Càn hỏi:

- Sư đệ, lần này ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi một câu, trận chiến lần này, ngươi cảm thấy chúng ta nắm chắc được mấy phần?

Một câu, không đầu không cuối, sợ là ai nghe thấy cũng phải ngạc nhiên. Chu Càn mất hết tu vi, Thanh Nguyên Tử vậy mà lại hỏi lão có nắm chắc hay không.

Nhưng mà Chu Càn lại không trả lời ngay, mà trầm mặc một lúc lâu, Thanh Nguyên Tử cũng không vội yên lặng chờ đợi.

Trải qua thời gian một nén hương Chu Càn mới chậm rãi nói:

- Nếu tên kia không ra tay, chúng ta nắm chắc được chín phần. Nếu như tên kia không quan tâm mặt mũi mà ra tay, thì chúng ta đến năm phần nắm chắc cũng không có!

- Không đủ năm phần!

Nghe vậy, trên mặt Thanh Nguyên Tử không hề lộ ra chút thất vọng nào, hắn cười khổ nói:

- Ha ha, cũng giống như những gì ta tính!

- Tất cả tích lũy bao nhiêu năm của tông môn chúng ta, lẽ nào đều sẽ bị mất hết vào trận chiến lần này sao!

- Có người cảm thấy chúng ta ngăn chặn lợi ích của bọn họ, đương nhiên muốn chúng ta diệt vong, lại cộng thêm có mấy tên trợ thủ tốt như vậy, dù là ai cũng bằng lòng ra tay!

Chu Càn lạnh nhạt cười nói:

- Nhưng bọn hắn muốn giết sạch chúng ta, chắc chắn phải đánh đổi một vài thứ!

- Chưa tính thắng, tính bại trước, cho dù trận chiến này kết quả thế nào, sợ là Thanh Nguyên tông chúng ta sẽ phải rời khỏi Thanh Nguyên Tinh, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta định sẽ dời một số đệ tử đi, nếu như thật sự sảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì những đệ tử này sẽ bảo đảm cho sự quật khởi lần nữa của Thanh Nguyên tông!

Thanh Nguyên Tử chậm rãi nói kế hoạch của mình ra!

- Ý của ngươi là để Vương Song, Dương Mạt rời khỏi Thanh Nguyên Tông?

Chu Càn chậm rãi nói, trong nháy mắt hiểu được ý của Thanh Nguyên Tử.

- Đúng vậy, không chỉ bọn hắn, còn có Sở Vân Phàm, Tư Đồ Tuyết, Lý Thuần Kiếm và càng nhiều đệ tử ưu tú khác, ta sự định để bọn chúng rời khỏi tông môn. Trận chiến này, bọn chúng không có cơ hội ra tay, bọn chúng là tương lai nếu như chúng ta thật sự thất bại, vậy thì bọn chúng sẽ là hy vọng phục hưng của Thanh Nguyên tông chúng ta!

Thanh Nguyên Tử chậm rãi nói:

- Đặc biệt là hai người Vương Song, Dương Mạt đều là thiên tài tuyệt thế, tương lai một khi tấn thăng lên Tinh Chủ, vậy thì hai người bọn họ có thể trở thành tồn tại vô địch trong cánh giới Tinh Chủ, là một Lâm Kinh Thiên khác trong tương lai, Thanh Nguyên tông ta sẽ có hy vọng phục hưng!

Chu Càn đưa ra vấn đề nói:

- Vấn đề mà ngươi nghĩ đến, thì những tên kia cũng sẽ nghĩ đến. Nếu như bọn họ rời khỏi tông môn, sợ sẽ càng khó sống hơn!

- Đúng vậy, bọn hắn cũng không ngốc, muốn diệt sạch Thanh Nguyên tông chúng ta, chắc chắn phải chém sạch tương lai của Thanh Nguyên tông ta, nhưng mà bọn hắn không thể nào có được cơ hội này, ta định để bọn họ rời khỏi Tây Tinh vực, nếu như vậy, ở đây có chúng ta ngăn chặn, cho dù bị đuổi giết thì lực lượng cũng sẽ không mạnh quá. Những đệ tử tài giỏi như bọn chúng ta tin bọn chúng có năng lực bảo vệ tính mạng của bản thân!

- Rời khỏi Tây Tinh Vực, ngươi định để bọn chúng đi đâu?

Nghe vậy, Chu Càn ngạc nhiên hỏi.

- Nơi đến của Vương Song và Dương Mạt sẽ do ngươi quyết định, những người khác, ta đương nhiên sẽ sắp xếp tốt!

Thanh Nguyên Tử cười, nhẹ giọng nói.

- Để ta quyết định, vậy được, cho ta suy nghĩ hai ngày, chờ ta nghĩ xong sẽ nói với ngươi!

Chu Càn gật gật đầu, coi như đồng ý.

Dương Mạt và Vương Song đều là người của Vô Danh Phong, bây giờ lại là người dẫn đầu đệ tử của Thanh Nguyên tông, hướng đi của bọn hắn bản thân hắn phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Thanh Nguyên Tử gật đầu, cuối cùng nói:

- Còn một chuyện, nếu như chúng ta đã quyết định đập nồi dìm thuyền, vậy thì tài nguyên của tông môn sẽ không phải kiêng dè nữa, các loại tài nguyên của tông môn, nếu như Vương Song và Dương Mạt cần, thì cứ dùng thoải mái đi, ta đã căn dặn mọi người rồi, bọn hắn không cần phải lo lắng gì hết, nhanh chóng tranh thủ khoảng thời gian bình tĩnh này nâng cao thực lực của bản thân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận