Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 124: Chuẩn bị trước khi xuất phát

- Không sao, nhanh đi đi. Bây giờ đã vượt qua cửa ái khó khăn nhất rồi. Hiện tại đã đến khu vực bên ngoài thành phố Giang Nam, chỉ vài phút nữa là chúng ta sẽ ra khỏi thành phố rồi. Ra đến ngoài, cứ chạy thẳng về phía trước, sau đó để những người khác dẫn đường!

Vương Song thấy hình như Triệu Hân còn muốn nói gì đó, hắn cắt ngang lời đối phương, cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau trên cơ thể cất lời nói.

Triệu Hân im bặt, nàng lặng lẽ lái xe. Không lâu sau, năm chiếc xe đã lái thẳng ra khỏi thành phố Giang Nam, trên đường đi thu hút một số ánh mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ rời đi của những người may mắn còn sống sót.

- Vậy mà có người có thể rời khỏi thành phố Giang Nam như vậy được!

- Người may mắn! Tên nhóc may mắn!

- Trong đám bọn họ nhất định có Tiến hoá giả!

Những người may mắn sống sót nghĩ thầm trong lòng, nhớ đến hoàn cảnh đám người bọn họ lại cảm thấy có hơi tuyệt vọng.

Sau khi năm chiếc xe lái ra khỏi thành phố Giang Nam đã trở nên lỗi lõm, vết máu vương vãi đầy bên trên, giống như trải qua cuộc chiến tranh khốc liệt vậy.

Sau khi đám người ra khỏi thành phố Giang Nam, tốc độ lái đã không nhanh nữa, đã dần dần giảm tốc độ lại. Rất nhanh chiếc xe mà đám người Chương Nghiệp, Lý Tân lái đã bắt đầu tiến lên trước dẫn đường, những người khác cũng theo sau bọn họ.

Chẳng bao lâu sau, cứ đi theo đường lộ, đám người đã trở về Kim Thịnh tiểu khu mất chưa đến ba tiếng đồng hồ. Gần đến tiểu khu thì phát hiện có người đang cầm súng đứng gác ở trước cửa!

Khi nhìn thấy năm chiếc xe hơi thì hò hét chạy lại, cô gái đang đứng gác lập tức thổi sáo trên cổ mình. Những tiếng “tuýt”, “tuýt” vang lên không ngừng. Ồn ào một lúc sau thì rất nhiều cô gái cần súng chạy lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn đám người đang giảm dần tốc độ xe.

- Cạch, cạch.

Mọi người đều kéo chốt an toàn lên, vừa giơ nòng súng ngắm chuẩn vào xe của đám người, vừa vẫy ra ra hiệu bọn họ dừng xe lại!

- Mở cửa ra! Là bọn ta!

Lý Tân kéo kính cửa sổ xuống, nhìn vẻ mặt cảnh giác của đám người Lâm Tuyết Tình, Trương Dao ở phía trước, hắn có hơi nóng vội. Giờ đây Vương Song đã bị thương, cần phải được chữa trị gấp.

- Lý Tân, mọi người trở về rồi!

Đám người Lâm Tuyết Tình có vẻ ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, bọn họ vội vàng thu súng lại, mở cửa ra để xe của đám người Vương Song đi vào.

Chỉ một chốc thời gian đám người đã lần lượt bước xuống xe, Triệu Hân nhanh chóng mở cửa xe ở bên kia chạy lại dìu thân thể yếu ớt của Vương Song.

- Vương Song sao thế?

- Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại thành như vậy?



m thanh ồn ồn ào ào của đám nữ nhân vang lên, loạn thành một đoàn khiến Vương Song có hơi phiền muộn.

- Im miệng.

Vương Song hét lên, nhưng lời vừa dứt hắn đã phun ra một ngụm máu tươi.

- Tiểu Song!

- Vương Song!

Lý Tân và Triệu Hân đều hơi nóng lòng, đám người Lâm Tuyết Tình thì bị tiếng hét này làm nàng không dám nói chuyện. Tuy rằng trong tay cầm súng nhưng uy thế trước kia Vương Song để lại vẫn còn đó. Vì vậy bọn họ giống như những con chim cút, đều co rút hết sang một bên.

- Không sao, về phòng rồi nói!

Vương Song xua tay tỏ ý mình không sao, đợi đám người đều vào phòng, đột nhiên đám người Lâm Tuyết Tình phát hiện có nhiều hơn một nhóm người, đã vậy còn là những khuôn mặt lạ lẫm. Mà đám người Triệu Hân cũng hơi ngạc nhiên nhìn những nữ tử oanh oanh yến yến trước mắt.

Có điều bọn họ thông minh nên không có hỏi nhiều, vì biết chắc Vương Song sẽ nói cho bọn họ biết.

- Tiểu Song, vết thương của ngươi?

Lý Tân ở bên cạnh lo lắng hỏi. Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, bèn nói với Triệu Hân:

- Triệu Hân, chẳng phải ngươi có thuật trị liệu sao, nhanh chữa trị cho Vương Song đi!

- Thuật trị liệu của ta hôm nay đã dùng một lần rồi, không thể sử dụng được nữa.

Triệu Hân tủi thân cất lời.

Vương Song xua tay:

- Yên tâm đi, ta tạm thời không sao, đợi ngày mai chữa trị cũng không phải vấn đề gì lớn.

- Hiện giờ mọi người đều ở cùng với nhau, cũng gia nhập thêm không ít những gương mặt mới. Vậy thì sau này mọi người chính là một gia đình, cũng nên suy xét xem tiếp theo sẽ đi đâu!

Dường như Vương Song không hề cảm nhận được nỗi đau rách toạc kia trong cơ thể nữa, hắn cau mày ngồi trên sô pha.

- Chẳng phải chúng ta phải đi thành phố Hoa Tân sao, chỗ đó đã xây thành phố căn cứ rồi, chúng ta có thể nương nhờ bọn họ!

Lâm Tuyết Tình đợi Vương Song nói xong, bèn mở miệng. Nàng nói xong thì thấy có một đôi mắt mọng nước nhìn mình.

- Đúng đó, đều đã thoả thuận sẽ đi thành phố Hoa Tân rồi.

- Thành phố Hoa Tân rất an toàn, có sự bảo vệ của quân đội…

Đám người liên tục gật đầu đồng ý, nhưng bỏ phiếu tán đồng đều là những người ở đây từ trước, còn người đi cùng Vương Song và người lần này đến vẫn chưa mở lời, bọn họ lạnh lùng nhìn mọi thứ.

- Đổng di, người thấy sao?

Vương Song ngẩng đầu nhìn Đổng Châu.

Đổng Châu mỉm cười:

- Sao cũng được, ta tin vào mắt nhìn của ngươi. Ngươi đi đâu, hai người chúng ta sẽ đi theo đến đó!

- Không sai, Vương Song đi đâu, bọn ta sẽ đi đến đó!

- Đi theo Vương ca!

Bạn cần đăng nhập để bình luận