Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 180: Thu phục Hoàng Thiên Hằng (2)

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, sắc mặt của Hoàng Thiên Hằng cũng không thay đổi, cười nói:

- Nếu đều là người một nhà, sao lại còn phân chủ với thứ. Tất cả mọi người đều cùng nhau sinh tồn thời mạt thế, sao lại phải để ý nhiều như vậy.

- Hơn nữa, tiểu Song là con rể của ta, sẽ không bạc đãi chúng ta đâu!

Mọi người nghe Hoàng Thiên Hằng nói vậy, mặc dù có chút bất mãn, những cũng không nói thêm gì nữa.

- Bây giờ, để tiểu Song nói với mọi người vài câu vậy!

Hoàng Thiên Hằng nhìn về phía Vương Song.

Vương Song biết giờ phút này mình phải nói điều gì, không khỏi bước lên phía trước hai bước, nhìn mọi người.

- Mọi người hẳn đều biết ta rồi, ta cũng không muốn nói thêm gì cả, ta chỉ có thể nói rằng chỉ cần mọi người tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ xem mọi người là huynh đệ của chính mình, chỉ cần Vương Song ta còn sống một ngày, như vậy, ta sẽ không bạc đãi mọi người, càng sẽ cố gắng cùng mọi người bảo vệ thứ mà chúng ta muốn bảo vệ!

- Được, ta tin tưởng tiểu Song!

Hoàng Thiên Hằng vừa nói vừa vỗ tay, mọi người ở đây cũng dều phụ họa.

Ba người Chu Ảnh liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp tiến lên phía trước, mạnh dạn nửa quỳ trước mặt Vương Song, cung kính nói:

- Vương đội, ba người bọn ta nguyện ý đi theo ngươi!

Bọn họ đều là người thông minh, nếu không lúc trước cũng sẽ không đi theo Trầm Hải, bây giờ thực lực của Vương Song rõ ràng là rất mạnh, thủ đoạn thì vô cùng cường hãn, bọn họ không có lý do gì để tiếp tục bán mạng vì một người đã chết.

- Nguyện đi theo Vương đội.

Ba người họ lập tức quỳ xuống, càng có nhiều người cũng nửa quỳ theo, giống như thời đại phong kiến vậy.

Đám người Hoàng Thiên Hằng, Chương Nghiệp, Hoàng Bối Bối thấy cảnh này, gương mặt lộ ra biểu tình không biết là cao hứng hay phức tạp.

Vương Song nâng mọi người dậy, lại nói:

- Được rồi, nếu mọi người đã tin tưởng ta, vậy ta cũng sẽ không khiến mọi người phải thất vọng, ngày mai, mọi người khởi hành rời khỏi Lý gia thôn, lương thực ở chỗ bọn ta rất nhiều, các ngươi sẽ không cần chịu đói chịu khát nữa.

Mọi người hưng phấn rời đi, còn thông báo với những người khác, đồng thời sắp xếp đồ của mình. Nơi này chỉ còn lại đám Tiến Hóa Giả và Hoàng Thiên Hằng, Chương Nghiệp. Mọi người tiến vào đại sảnh rồi ngồi xuống. Vài mỹ nữ mặc sườn xám bưng trà đi ra.

- Đây đều là những mỹ nữ mà lúc trước Trầm Hải bắt được.

Lữ Triết ở một bên giải thích cho Vương Song. Những mỹ nữ kia sau đó đều thức thời rời đi.

- Chương Nghiệp, tình huống hiện giờ bên chỗ các ngươi thế nào?

Vương Song cầm chén trà, uống một ngụm rồi hỏi Chương Nghiệp.

- Chỗ đó còn đang khiêng lương thực, nhưng vì quá nhiều nên vẫn cần một ít thời gian! Ta nghĩ trước ngày mai chắc là sẽ hoàn thành!

Chương Nghiệp trả lời.

- Đúng rồi, chuột biến dị ở nơi đó các ngươi xử lý thế nào?

Vương Song hình như lại nhớ đến gì đó, vội hỏi.

Đây là việc Lưu Hâm phải trả lời, trên mặt hắn trở nên hơi ửng đỏ, xấu hổ nói:

- Vương đội, bọn ta đã thả những con chuột biến dị đó ra, nhưng cũng còn hơn một trăm còn bọn ta nướng ăn rồi!

- Ha ha, không sao cả, ăn thì cứ ăn thôi, dù sao cũng là các ngươi giết, số lượng cũng nhiều!

Vương Song không để ý ý cười nói.

Nói xong, hắn nhìn về phía Hoàng Thiên Hằng:

- Hoàng thúc, ta lo bọn họ rời đi lâu quá sẽ xảy ra vấn đề, vẫn nên để đám người Chương Nghiệp về trước, ngày mai mọi người sẽ hợp lại trên đường trở về!

- Được, ta nghe bọn họ nói, nhiều lương thực quá mà nhiều người rời đi như vậy, ta cũng lo xảy ra vấn đề, để bọn họ về trước đi, nếu cần, ta có thể phái một ít người qua đó!

Hoàng Thiên Hằng gật gật đầu.

- Vương đội, bọn ta nguyện ý cùng đi theo, hộ tống vận chuyển những thứ đó đi!

Ba người Chu Ảnh liếc nhau, đồng thời thỉnh cầu nói. Bọn họ đang muốn lập công trạng, tỏ lòng trung thành của mình.

- Các ngươi đừng đi. Ở lại đây là được rồi, công chuyện ở đây còn rất nhiều, các ngươi mà đi, người ở đây biết phải làm sao!

Vương Song cười cự tuyệt đề nghị của bọn họ. Bọn họ vừa mới gia nhập về phe mình, Vương Song thật sự không dám giao những chuyện quan trọng như vậy cho bọn họ, đó cũng không phải chỉ là hai xe chở lương lực, đến mấy trăm ngàn ký, Vương Song không thể để xảy ra chút sơ sót nào.

Nghe Vương Song nói vậy, bọn họ cũng không lên tiếng nữa, đám người Chương Nghiệp rời đi, bọn họ cũng biết Vương Song rất xem trọng lần hành động này, không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.

Lúc bọn họ rời đi, Vương Song còn bảo Hoàng Thiên Hằng cho bọn họ vài quả lựu đạn, tin rằng có lựu đạn rồi bọn họ sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trong đại sảnh chỉ còn vài người, Hoàng Thiên Hằng nhìn Vương Song, lại nhìn thoáng qua Hoàng Bối Bối, cười nói:

- Tiểu Song, ngươi cảm thấy nữ nhi của ta thế nào?

- Ba, ngươi hỏi cái này chi vậy!

Hoàng Bối Bối thẹn thùng nói. Không rõ tại sao cha của mình lại hỏi như vậy.

Vương Song sửng sốt, trong lòng lại có chút suy đoán, nhìn đối phương nói:

- Rất tốt, bất luận là dáng người, dung mạo hay thân phận đều hết sức hoàn hảo!

- Như vậy, nếu ta muốn gả nữ nhi của ta cho ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận