Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 113: Gặp người sống sót! (2)

Vương Song dựa vào con đường tính toán sẵn trong đầu rất nhanh đã tìm ra được mục tiêu bãi đỗ xe ngầm. Chỉ có lác đác mấy con Zombie đang lắc lư ở gần cửa. Nhìn lối vào tối đen, Vương Song biết bên trong có rất nhiều Zombie, muốn an toàn đi vào không hề dễ như vậy.

- Mặc kệ, tìm người quan trọng hơn!

Vương Song nhanh chóng đi vào. Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, lướt qua khoảng cách mấy chục mét, đao quang lóe lên, mấy con Zombie không kịp phản ứng lại đã bị giết chết. Vương Song không thèm để ý mấy con Zombie đó nữa mà nhanh chóng tiến vào bên trong.

Bãi đỗ xe ngầm rất rộng, tuy không có điện nhưng vẫn có ánh đèn khẩn cấp chiếu sáng.Vương Song ước lượng không gian khoảng chừng một cái sân bóng đá, bị phân cách thành nhiều khu vực. Từng hàng xe ô tô tư nhân lặng yên mà đậu ở đây, chỗ này hiện tại không một tia sinh khí, phảng phất như hàng dãy quan tài vậy. Vương Song di chuyển một cách cẩn thận. Chỗ như thế này mà không có Zombie đánh chết hắn cũng không tin.

Vù!

Một thân ảnh quỷ mị bỗng nhiên lao ra từ phía sau một cây cột, mùi máu tươi xộc thẳng vào phía trước mặt Vương Song. Thần kinh của Vương Song vẫn luôn căng thẳng đề phòng. Trực giác của hắn đã nhận ra bất thường từ trước khi thân ảnh kia xông tới, cho nên Vương Song không hề bối rối mà dùng tốc độ đáng sợ nháy mắt biến mất tại chỗ.

Thân ảnh kia lập tức vồ hụt, bổ nhào vào khoảng không rồi dừng lại ở chỗ Vương Song vừa mới đứng, nó còn chưa kịp xoay người lại, một thanh trường đao sáng chói đã nhanh chóng bổ đầu nó làm hai.

- Hừ, một con Zombie cấp hai mà muốn lật trời à. Lão tử đây dù cho bị thương thì cũng không phải cái loại như ngươi có thể sờ mó!

Vương Song bĩu môi khinh thường nhìn con Zombie vừa bị mình chém làm đôi.

- Ai?

Đột nhiên, Vương Song cảm giác mình bị một ánh mắt nhìn chăm chú, cảm giác như sau lưng bị kim đâm vậy. Hắn nhanh chóng quay đầu lại không thấy có ai.

- Hừmm, chẳng lẽ trực giác của mình sai rồi?

Vương Song lầm bầm tự hỏi, nhưng trong mắt hắn ánh lên một tia khôn khéo.Tinh thần lực khổng lồ nhanh chóng trào ra dò xét. Cuối cùng ở phía sau bên trái hắn khoảng 10 mét, hắn lờ mờ phát hiện vài khí tức cực kì mong manh ,yếu ớt.

- Ở chỗ đó!

Nhanh hơn cả con Zombie ban nãy, Vương Song nháy mắt đã đến chỗ đó.

Ba người nam sinh khoảng chừng 20 tuổi đang đứng dựa vào phía sau cây cột, đầu bù tóc rối, cơ thể gầy còm, dường như chỉ còn da bọc xương. Ba đôi mắt vô cùng hoảng sợ nhìn Vương Song như nhìn một loại ma quỷ nào đó vậy.

- Các ngươi là ai?

Vương Song thăm dò, thấy họ chỉ là người bình thường thì buông bỏ cảnh giác, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi là Tiến Hoá Giả?

Trong ba nam sinh, một người có vẻ thông minh nhìn Vương Song, mở miệng dùng thanh âm mỏng manh hỏi hắn.

Vương Song gật đầu, đột nhiên hắn nhíu mày nhìn mấy con Zombie xuất hiện ở phía xa, mở miệng hỏi mấy người đó:

- Nơi này có chỗ trú ẩn sao?

- Có, bọn ta vừa mới từ chỗ đó ra, hiện tại lập tức dẫn ngươi đi!

Ba người cũng nhìn thấy mấy con Zombie mới xuất hiện kia, sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vã nói.

Ba người tập tễnh đứng thẳng dậy, dìu dắt nhau chạy về phía trước. Nói là chạy mà thực chất chỉ là đi nhanh mà thôi. Vương Song nhìn bọn họ, đoán chừng họ đã vài ngày không ăn cái gì rồi. Thấy Zombie sắp đuổi kịp tới nơi, Vương Song thở dài một hơi, ba viên hỏa cầu từ trong hư không xuất hiện trực tiếp xử lý ba con Zombie. Cảnh này khiến cho mấy người kia càng kính sợ Vương Song hơn.

Đi không xa lắm, Vương Song và ba người đó rất nhanh đã tới một cánh cửa được che giấu kín đáo. Vương Song nhận ra đây có lẽ là cửa một cái kho chứa đồ của bãi đậu xe.

- Cốc, cốc, cốc!

- Ai?

Theo sau tiếng gõ cửa, từ bên trong vọng ra một tiếng gầm nhẹ. Vương Song mơ hồ còn nghe được âm thanh phụ nữ rên rỉ.

- Là bọn ta, Quang ca, mau mở cửa!

Ba người nam sinh nhỏ giọng trả lời. Rất nhanh, cửa mở, lộ ra một thân hình có vẻ rất cường tráng. Nhìn ba người và Vương Song ở phía ngoài cửa, khuôn mặt vốn âm trầm của hắn càng trở nên khó chịu. Nhưng không kịp nói cái gì, đã thấy phía xa xuất hiện mấy con Zombie, mấy người nhanh chóng bước vào trong phòng.

- Rầm!

Cửa bị khoá chặt, đám người Vương Song bị nam nhân đó đẩy qua một bên. “Lách cách!” trong tay hắn đã cầm một thanh sắt, nhìn chăm chăm về phía Vương Song và ba người thanh niên.

Vương Song không để ý đến hắn mà cẩn thận đánh giá không gian nhỏ xíu chỉ khoảng 50-60m2 này. Toàn bộ phòng có không tới 10 người. Đại đa số là nữ. Nam thì cũng chỉ có nam nhân này và ba nam sinh bên cạnh Vương Song.

Toàn bộ không gian không có một chỗ nào để ẩn nấp, sàn nhà là nền xi măng, một ít đồ ăn và nước bị tuỳ tiện chất ở một góc, góc khác là một ít phân, đó hẳn là chỗ bọn họ coi như nhà vệ sinh. Một loại mùi hôi thối xông lên thẳng vào mũi khiến Vương Song cảm thấy buồn nôn.

Tuy nhiên trên mặt đất vẫn được bọn họ dùng một ít thùng giấy và quần áo làm thành những chiếc giường giản dị. Lúc này một nữ tử khoảng 20 đang trần truồng nằm đó, nàng gắt gao túm lấy quần áo cố gắng che lấp một vài chỗ nhạy cảm. Những nữ nhân khác lại có vẻ mặt thờ ơ, như thể không nhìn thấy cảnh này, không hề cảm thấy xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận