Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1644: Thôn xóm kỳ dị! (2)

Trưởng thôn thấy như vậy, lắc đầu cười, mang theo mười mấy người đi theo đại hán báo tin rời đi.

Nhìn trưởng thôn rời đi, nhân ảnh Vương Song và Dương Mạt dần xuất hiện, không gian xung quanh bọn họ có chút vặn vẹo, che giấu nhân ảnh của bản thân, đi vào trong thôn.

Đối với thôn này, bọn họ thật sự vô cùng tò mò, khát vọng tìm được kết quả.

Hai người đứng trước cửa thôn, đánh giá cây liễu già trước mắt, ánh mắt có chút nghi ngờ, bọn họ nhìn thấy đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cây bị sét đánh , không có chút gì kỳ lạ. Thế nhưng vừa rồi trưởng thôn lại gọi cái cây già này là Thủ Hộ Giả, cuối cùng lại chỉ mang tính tượng trưng hay là cây liễu già này đã thành tinh!

- Sư huynh, để ta thử xem!

Dương Mạt nhìn cây liễu già trước mặt, có hơi nóng lòng muốn thử, đang muốn ra tay, lại bị Vương Song ngăn lại. ,

- Bỏ đi, chúng ta chỉ muốn biết rõ tình hình nơi này, không phải đến để gây rối, cho dù có là cây liễu già thành tinh hay bề ngoài hào nhoáng cũng không liên quan tới chúng ta.

Vương Song thản nhiên nói.

Dương Mạt nghe vậy thì hậm hực gật đầu.

Lúc này, nhóc con đột nhiên đi ra từ trong thôn, thò đầu ra từ phía sau một căn nhà đá, nhìn thấy cửa thôn không có ai, đôi mắt đen như viên đá quý đảo loạn, ngay lập tức nhanh chân chạy ra phía bên ngoài.

- Hi hi, không cho ta đi ra ngoài, ta càng đi!

Vẻ mặt của tiểu tử kia vô cùng đắc ý, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhìn thấy nhóc con trong thôn chạy đi, Vương Song cùng Dương Mạt nhìn nhau, đều lộ ra ý cười, tên nhóc này, thật sự biết dày vò người khác.

- Sư huynh, hay là chúng ta đi theo nhìn xem, cho tới bây giờ cũng chưa thấy được người có tư chất đáng kinh ngạc như vậy!

Dương Mạt tò mò nhìn qua Vương Song, lên tiếng thúc giục.

- Cũng được, nếu như chúng ta cứ như vậy tiến vào, người dân bên trong thôn cũng sẽ không tin tưởng chúng ra.

Vương Song nghe vậy thì gật đầu, thể hiện bản thân đồng ý, hai người lập tức rời đi, đuổi theo nhóc con.

Bóng dáng bọn họ vừa biến mất, cây liễu già trước thôn giống như khẽ động, hai cành liễu cùng nhau phát ra ánh sáng xanh óng ánh, một cành liễu trong đó ngay lập tức đứt gãy, không gian vặn vẹo, cành liễu lập tức biến mất.

Hai người Vương Song đi theo nhóc con, lúc này bọn họ lập tức dùng không gian bao phủ, vì thế mà không làm cho tên nhóc kia phát hiện ra.

Nhóc con vừa nhảy vừa chạy về phía trước, vô cùng quen thuộc với rừng cây này, chạy được một đoạn, nhóc con quay đầu lại, trong ánh mắt có một chút nghi ngờ.

- Ơ, ta cảm thấy hình như có người đi theo ta, chẳng lẽ là Thiết thúc lặng lẽ đi theo!

Vương Song và Dương Mạt nghe vậy, đều hít sâu một hơi, trực giác của tên nhóc này sao có thể mạnh như vậy!

- Ha ha, bỏ đi, cho dù là Thiết thúc, ta cũng có thể bỏ lại hắn phía sau!

Nhóc con vừa gật gù đắc ý vừa nói, đôi mắt to hiện lên một tia giảo hoạt.

Bóng dáng dần biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây, Vương Song lại đuổi theo lần nữa, trực giác của tên nhóc kia mạnh đến đáng sợ, có rất nhiều địa bàn của yêu thú cường đại hắn còn chưa đến gần đã lập tức chuyển hướng, vòng qua địa bàn yêu thú.

Đi thêm một đoạn, rất nhanh mắt nhóc con đã sáng lên, một nhóm người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn từ xa đi về phía trước, vừa đi vừa thảo luận gì đó.

- Lần này, chúng ta sẽ cho người bao vây Thạch Thôn, nhất định hải hoàn toàn đánh bại bọn họ, giành được dị bảo.

- Phong Thôn chúng ta có Phong Nghiêm ca đã sắp đột phá đến Siêu Phàm Chi Cảnh, đối phó với một cái Thạch Thôn dễ như trở bàn tay!

- Không được khinh thường, Thạch Thôn còn có một người trưởng thôn, thực lực của lão già kia cũng không hề kém, còn có bảo vật Thạch Thôn, chúng ta không được lơ là, phải cầm chân bọn chúng, kéo dài thời gian cho Phong Nghiêm ca!

Các đại hán đều thấp giọng nói với nhau, trong rừng cây này cũng không cần phải giữ bí mật, cho nên nhóc con và đám người Vương Song đều dễ dàng nghe thấy.

- Mấy người này đúng là người Phong Thôn, muốn đi cản đường trưởng thôn Thạch Thôn!

Vương Song ngay lập tức hiểu ra lai lịch của mấy người này, đồng thời cũng biết được động cơ của bọn họ.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, trước mắt ước chừng có khoảng hơn hai mươi người, mỗi người đều là võ giả ở cảnh giới Hậu Thiên, thậm chí còn có hai tên là võ giả đã đạt cảnh giới Tiên Thiên!

Vương Song và Dương Mạt ở phía sau lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, nhìn bộ dáng tiểu tử kia dường như có hơi nóng lòng, xem chừng rất muốn ra tay.

- Đám người Phong Thôn còn muốn đi chặn đường trưởng thôn gia gia, không được, phải nghĩ ra biện pháp gì đó ngăn lại mới được!

Nhóc con lặng lẽ ẩn núp, cúi đầu suy nghĩ.

Không thể không nói, lá gan tiểu tử kia thật sự rất lớn, thế mà lại muốn dựa vào thân hình nhỏ gầy của mình đánh nhau với mười mấy đại hán.

Vương Song và Dương Mạt thích thú nhìn, bọn họ rất muốn biết nhóc con sẽ làm gì tiếp theo.

Rất nhanh, nhóc con đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mắt, gương mặt lộ ra một nụ cười trong sáng.

- Hì hì...

Bạn cần đăng nhập để bình luận