Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1870: Người đuổi giết Thạch Diễn Tông! (2)

- Đao Ý!

Nghe vậy, cơ thể Lâm phó viện trưởng chấn động, vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Song, gương mặt cũng lộ vẻ giật mình.

- Khó trách, ngươi tự sáng tạo ra đao pháp đã đạt đến Cảnh Bình, cũng đã đến lúc tiếp xúc với loại sức mạnh này, đáng tiếc, tuy ta là Tôn Giả, nhưng cũng chỉ có kiến thức nửa vời đối với Đao Ý…

- Cho nên, ta muốn đi thử con đường của tiền nhân một chút, thử xem có thể lãnh ngộ được loại sức mạnh này không. Nếu thành công, dù ta chưa đạt đến cảnh giới Tinh Chủ, thì trong Tinh Chủ, ta cũng không sợ bất kỳ ai!

Vương Song nhẹ giọng nói.

- Nếu đã vậy, ta không nói gì thêm nữa.

Lâm phó viện trưởng hơi trầm mặc một chút, lập tức không ngăn cản nữa, còn lấy ra một vật, đưa cho Vương Song.

- Đây là một vật ta ngẫu nhiên có được, bên trong có ẩn chứa một chút Đao Ý yếu ớt, ta không biết là cũng ai để lại, bản thân cũng từng tìm hiểu, nhưng mãi vẫn không nắm được trọng điểm, giao cho ngươi, có lẽ sẽ giúp ích được gì đó!

Lâm phó viện trưởng nhẹ giọng nói.

- Đa tạ phó viện trưởng!

Nhận lấy đồ vật của đối phương, Vương Song phát hiện đây là một cái tượng gỗ, tượng gỗ khắc một hình dáng nữ tử, Vương Song có thể biết được nữ tử này cực kỳ bình thường, cũng không phải là tuyệt sắc.

Tinh Thần Lực của Vương Song dò xét qua, dường như muốn tiến vào một tiểu không gian, trong không gian, ẩn chứa một chút sức mạnh khiến Vương Song hoảng sợ, không phải nguyên lực, mà là một loại sức mạnh vô cùng cười đại, giống như cùng một loại với “Đạo”.

Vương Song cảm giác được sức mạnh này dường như đang ở trong trạng thái ngủ say, dựa vào sức mạnh này, Vương Song cảm ứng được một cỗ tương tư triền miên, như là trường hà vô tận, kéo dài mãi không ngừng!

- Đây chính là Đao Ý sao?

Trong lòng Vương Song lẩm bẩm, cảm ơn Lâm phó viện trưởng.

Sau đó, Vương Song để lại tin tức cho Dương Mạt lưu lại tin tức, cùng Lâm phó viện trưởng rời khỏi Tứ Tượng Đạo Viện, nhìn thân ảnh của Vương Song, ánh mắt Lâm phó viện trưởng lóe lên chút dị sắc, lẩm bẩm,

- Tiểu tử, ngươi chính là thiên tài cực kỳ hiếm thấy ở Tứ Tượng Đạo Viện ta trong vô số năm, hy vọng ngươi có thể nắm giữ được loại sức mạnh này!

……

Vương Song rời khỏi Tứ Tượng Đạo Viện, bay về nơi xa, rời khỏi Tứ Tượng Đạo Viện, Vương Song cảm giác bản thân dường như đã dung nhập vào biển rộng, tự do tự tại, trời cao mặc chim bay, biển lớn mặc cá nhảy.

Vương Song thu liễm toàn bộ khí tức của bản thân, từng bước đi về phía xa, giống như một người bình thường vậy, hành tẩu giữa Danh Sơn Đại Xuyên, leo lên núi cao, đánh nhau với sóng lớn, không sử dụng chút sức mạnh của Võ Giả.

Đứng trên đỉnh núi, nhìn mây gợn sóng tầng tầng lớp lớp, biến hóa thấn thường, Vương Song dường như ôm toàn bộ trời đất. Sóng dậy ầm ầm trong hải dương, Vương Song cảm thụ được biển lớn gào thét, đây là sức mạnh của trời đất, giống như Thần Linh vậy, n61u không sử dụng sức mạnh của Võ Giả, dường như chỉ trong giây lát sẽ bị sóng lớn phá hủy!

Lần đầu tiên, Vương Song dùng thân phận của người bình thường đểu cảm nhận sức mạnh của trời đất.

Một đường tiến lên, giữ sông núi vô tận, lãnh hội được vẻ đẹp của trời đất, cảm nah65n được sự nguy nga và cẩn trọng của núi sông. Khát, uống nước suối, đói, hái quả dại trên núi, mệt mỏi, ngồi trên mặt đất, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn.

Giữa sông lớn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thân ảnh của Vương Song, một chiếc thuyền đơn độc, lênh đênh theo gió, không có mục đích, không biến đến đâu.

Trong nháy mắt, đã trôi qua ba ngăm, sau ba năm, ánh mắt Vương Song trở nên vô cùng sáng ngời, dường như đã bao hàm toàn bộ trời đất vô tận.

Trên một ngọn núi, Vương Song lẳng lặng nhìn bên dưới những đám mây, những đợt cuồng phong thổi qua, thổi tan biển mây vô tận ở bên dưới, có thể nhìn thấy những thôn xóm nho nhỏ, và những thành trì cực lớn.

Nhưng mà, đúng lúc này, có ba thân ảnh từ đằng xa xuất hiện, khí tức cường đại mang theo Phong Lôi Trận, thân ảnh của bọn họ ba qua từ trên trời, nhưng mà, ngay khi bọn họ đi phía trên Vương Song, đột nhiên trên người của một trong số bọn họ chợt phát ra hào quang!

Ba thân ảnh dừng lại trong nháy mắt, mạnh mẽ đáp xuống, nhìn thân ảnh của Vương Song!

- Chính là hắn!

Đây là ba lão giả, mặc một thân thanh bào, một người trong đó cầm theo một thứ phát ra ánh sáng, đó chính là la bàng, kim chỉ của la bàng còn đang chỉ về phía mình.

- Vương Song! Đệ tử Thanh Nguyên Tông!

Lão giả cầm la bàn trong tay âm lãnh nói,

- Quả nhiên đi mòn cả gót sắt không tìm thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công phu nào, vốn muốn đến Tứ Tượng Đạo Viện tìm ngươi, không ngờ ngươi lại ra ngoài.

- Cổ Diễn Tông!

Vương Song chậm rãi quay đầu lại, nhìn bọn họ, ánh mắt lóe lên chút dị sắc. Lúc trước hắn cũng biết chắc chắn Cố Diễn Tông sẽ phái người đến đuổi giết mình, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại gặp được nhau ở nơi thế này!

- Ha ha, nghe nói ngươi gây ra một trận oanh động rất lớn ở Đông Tinh Vực, nếu có để ngươi tiếp tục trưởng thành, có lẽ Cố Diễn Tông ta thật sự sẽ lo lắng ngươi trở về Tây Tinh Vực, báo thù cho Thanh Nguyên Tông, nhưng mà, bây giờ tu vi của ngươi còn chưa đột phá được đến cảnh giới Tinh Chủ, vừa hay bắt được ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận