Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 497: Thu phục Long Quy!

Lần này, Long Quy ngẩng cái đầu to bằng vại nước của mình lên, ánh mắt lúc này không còn hung tàn, mà trở nên thân thiết và dịu dàng với Vương Song. Tứ chi của nó không ngừng bơi lội trên mặt nước, ngẩng cao đầu, bơi về phía Vương Song.

- Thành công rồi!

Khuôn mặt Vương Song xuất hiện nụ cười, trực tiếp rơi xuống mặt nước, sức mạnh dòng nước ngưng tụ dưới chân, khiến Vương Song có thể đứng vững trên mặt nước.

Vương Song nhẹ nhàng dùng tay sờ đầu của Long Quy, vẻ mặt nó thân thiết nhìn Vương Song, đầu đưa ra, như đang đùa giỡn với hắn.

- Ha ha, ngươi còn chưa có tên phải không! Sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Quy, ngươi thấy sao!

Vương Song nhìn Long Quy, mỉm cười cất lời.

- Ngươi đặt tên cũng tuỷ tiện quá rồi, tốt xấu gì đây cũng là Biến dị thú nhất giai, là bá chủ của Biến dị thú đó!

Giọng nói chứa ý cười của Thu Ảnh Đồng truyền đến.

Nhưng con Long Quy này rất hài lòng với cái tên được đặt, nó không ngừng lắc lư cái đầu của mình, dường như là vô cùng vui sướng.

- Ngươi thu phục được tên này, tính dẫn nó đi sao? Thiên Chi Thành của chúng ta không có sông hồ, không thể nào nuôi được một con Biến dị thú to lớn như vậy được!

Thu Ảnh Đồng hỏi Vương Song cách xử lý con Biến dị thú này, có thể thu phục được nó tất nhiên là điều tốt. Nhưng rõ ràng nó là sinh vật biển, có thể sống được trên mặt đất, nhưng rất bất tiện. Vả lại con Long Quy này cũng không muốn sống ở trên mặt đất.

- Tạm thời không cần, cứ để nó sống ở dưới sông đến khi chúng ta chiếm lại được thành phố Giang Nam, rồi sẽ dời Tiểu Quy đến sông Đại Vận của thành phố! Sau này, nó chính là thú canh giữ của thành phố Giang Nam này!

Vương Song suy nghĩ một lúc, mỉm cười mở miệng nói. Hắn nhìn Tiểu Quỷ, khẽ nói:

- Tiểu Quy à, ngươi còn phải tiếp tục trưởng thành đó, nâng cao thực lực càng mạnh càng tốt! Như vậy sau này ngươi mới có thể gánh vác được trách nhiệm bảo vệ thành phố Giang Nam được!

Long Quy dường như hiểu được ý của Vương Song, nó gật chiếc đầu to lớn của mình, giống như đang nói với Vương Song:

- Không vấn đề gì, ta nhất định sẽ nâng cao cấp bậc của bản thân!

Nhìn thấy con Long Quy này hiểu được tiếng người như vậy, Thu Ảnh Đồng cũng vui mừng trong lòng. Sức mạnh phòng thủ của Long Quy, nàng đã đích thân thử qua, căn bản không thể làm gì được đối phương. Nếu có thể đặt một tấm khiên to lớn này để bảo vệ thành phố Giang Nam thì nàng cũng yên tâm phần nào.

- Con Long Quy này đáng yêu quá!

Phạm Ninh Ninh được Vương Song ôm trong lòng bày ra bộ mặt tò mò nhìn Long Quy, muốn đưa tay sờ nó nhưng nó “gầm” lên một tiếng, đáy mắt nổi giận. Đối với Vương Song nó có thể đối xử thân thiết, nhưng những người khác, thì không có thiện lành như vậy rồi!

- Này!

Phạm Ninh Ninh rụt tay lại, ủ rũ nhìn Long Quy.

- Tiểu Quy, đây là muội muội ta, sau này ngươi phải bảo vệ nó thật tốt!

Vương Song thấy tình hình bèn nhẹ giọng nói với Long Quy. Mà Long Quy dường như cũng hiểu được ý của Vương Song, ánh mắt nó không còn kháng cự nữa, mà ngoan ngoãn đưa đầu đến gần Phạm Ninh Ninh, đôi mắt lộ ra ý nịnh nọt.

Phạm Ninh Ninh lần nữa đưa bàn tay nhỏ của mình lên đầu Long Quy, cảm nhận được cảm giác cứng rắn và trơn bóng, bất giác nở nụ cười.

- Hi hi, Tiểu Quy ngoan, sau này Ninh Ninh sẽ cho ngươi ăn ngon!

Phạm Ninh Ninh vui vẻ nói. Long Quy nghe vậy bỗng chốc càng thêm vui mừng, không ngừng gầm gừ như đang cảm ơn Phạm Ninh Ninh.

Vương Song và Thu Ảnh Đồng thấy vậy, đều nhìn nhau mỉm cười. Nhưng Vương Song khẽ chau mày, quay đầu nhìn, chỉ thấy ở một nơi vô cùng kín đáo trên bờ sông không ngờ lại có mười mấy Tiến Hoá Giả đang chiến đấu!

- Đó là Đàm Long! Sao hắn lại đánh nhau với những Tiến Hoá Giả khác thế kia!

Vương Song nhìn rõ đám Tiến Hoá Giả kia chia làm hai phe, một phe là Đàm Long làm thủ lĩnh, một phe là nam nhân có ánh mắt âm u làm thủ lĩnh. Hai phe đang đánh nhau, chiêu nào chiêu nấy đều rất hung tàn!

- Ta đi xem thử!

Vương Song nói xong, bèn đưa Phạm Ninh Ninh cho Thu Ảnh Đồng, bản thân bay lên, lướt nhanh như một tia sáng đi về phía Đàm Long.

- Trương Lượng, tên phản bội này, ngươi muốn huỷ hết cả căn cứ à!

Một cánh tay của Đàm Long hoá thành Thú Trảo màu xanh nhạt, bên trên đầy vảy. Một móng vuốt quết qua, chỉ cần người đụng vào sẽ nôn ra máu, lùi lại phía sau. Những công kích của Tiến Hoá Giả khác rơi vào cánh tay Đàm Long cũng chỉ loé ra chút tia lửa, không hề làm bị thương đến hắn.

- Hừ, là ngươi kéo căn cứ đi xuống vực sâu, chắp tay cung kính đưa cơ nghiệp mà chúng ta gây dựng khổ sở cho người khác. Ngươi thật sự cho rằng đây là tài sản cá nhân của người sao! Muốn dựa vào Vương Song, phải hỏi bọn ta có đồng ý hay không đã!

Vẻ mặt Trương Lượng hung tợn, bóng hình ẩn hiện xuất hiện ở xung quanh, đây là tốc độ nhanh đến một trình độ nhất định nên đám người chỉ nhìn thấy bóng mờ. Nếu muốn tấn công, đánh vào đâu cũng chỉ là những bóng mờ kia mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận