Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1093: Căn cứ thành phố Giang Nam sôi trào!

Ý tứ của nàng vô cùng rõ ràng, cũng muốn khiến Miêu Đóa Nhi rời khỏi Vương Song, thật ra, nếu Miêu Đóa Nhi chỉ là loại quan hệ bình thường, nàng cũng không cần quan tâm đến, dù sao cũng có quá nhiều nữ nhân rồi, nhưng đối phương lại có hài tử của Vương Song, còn kết hôn với Vương Song nữa, đây chính là chuyện vô cùng phiền phức!

Không ai có thể tiếp nhận tồn tại nàng!

Nghe Chu Vân Nguyệt nói như vậy, sắc mặt của Miêu Đóa Nhi nhất thời thay đổi, vội vàng nhìn về phía đám người Phương Thanh, muốn biết lời người kia nói là thật hay giả.

- Đóa Nhi, Miêu Vong thật sự là Vương Song, là Chúa Tể của thành phố Giang Nam, bây giờ hắn đã được người của thành phố Giang Nam mang đi rồi!

Phương Thanh ở một bên nhẹ giọng lên tiếng.

Nghe Phương Thanh khẳng định nói, sắc mặt của Miêu Đóa Nhi lại thay đổi, trở nên tái nhợt, lại miễn cưỡng vui mừng cười một tiếng,

- Nếu hắn đã đến thành phố Giang Nam, ta cũng muốn đến căn cứ thành phố Giang Nam! Vị tỷ tỷ này, phiền ngươi đưa ta đến thành phố Giang Nam được không?

Đôi mắt nàng vô cùng thịnh tình, còn ẩn chứa một chút chờ mong.

Chu Vân Nguyệt đang muốn lắc đầu cự tuyệt, đột nhiên Tô Vũ ở một bên mỉm cười, kéo Chu Vân Nguyệt về phía sau mình, cười nhẹ một tiếng,

- Đương nhiên có thể, không chỉ có ngươi, tất cả mọi người đều có thể đến căn cứ thành phố Giang Nam.

- A, tốt quá rồi, cảm ơn!

Nghe vậy, Miêu Đóa Nhi không ngừng nói lời cảm tạ với Tô Vũ, trên mặt không giấu nổi vẻ hung phấn, Miêu Xuyên lão gia tử ở một bên thì sắc mặt âm trầm như nước, không có chút vui vẻ nào.

Tất cả mọi người trong Miêu Trại cũng vô cùng vui vẻ, có thể đến căn cứ thành phố Giang Nam sống, đây chính là ước mơ của vô số người. Không ngờ bọn họ lại được như ngày hôm nay.



Trên đường trở về căn cứ thành phố Giang Nam, Chu Vân Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Vũ, thấp giọng nói,

- Ngươi bị điên hả, lại còn đem bọn họ về! Chẳng lẽ ngươi không biết nếu đưa bọn họ về sẽ xảy ra chuyện gì sao!

Chu Vân Nguyệt bất mãn nói, bản thân cũng chỉ vì đối phương mà suy nghĩ, dù sao những nữ nhân kia trong căn cứ cũng không phải đèn cạn dầu, một nữ nhân như Miêu Đóa Nhi tiến vào, chẳng khác nào một con cừu nhỏ tiến vào trong đàn sói.

- Ta đang giúp ngươi thôi!

Tô Vũ nhàn nhạt nói với Chu Vân Nguyệt.

- Giúp ta?

Chu Vân Nguyệt không hiểu.

- Ngươi có tin không, nếu ngươi thật sự làm như thế, đưa Miêu Đóa Nhi đến nơi khác, e rằng ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, thậm chí đến khi Miêu Đóa Nhi tỉnh lại, phát hiện Miêu Đóa Nhi không có ở đó, ngươi tuyệt đối sẽ là người bị hỏi tội đầu tiên!

- Thành chủ là người thế nào, hắn sẽ cho phép người khác quyết định thay mình sao, còn là quyết định nữ nhân của mình, thậm chí là nữ nhân đang mang trong mình hài tử của hắn!

- Nếu Miêu Đóa Nhi xảy ra chuyện gì, những người khác ta không biết, nhưng ngươi là người đầu tiên xong đời, lúc trước thành chủ có thể cứu được ngươi, cũng có thể triệt để hủy diệt ngươi!

Nghe Tô Vũ giải thích, Chu Vân Nguyệt không khỏi giật mình, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh, bản thân lại không hề nghĩ xa đến như vậy, nàng cũng có chút hiểu biết tính tình của Vương Song, nếu thật sự biết chuyện mình làm, e rằng hắn tuyệt đối sẽ không buông tha mình!

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm kích nói với Tô Vũ,

- Tô Vũ, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, nếu không, e rằng ta thật sự đã phạm sai lầm lớn rồi!

- Không có gì, tất cả mọi người đều cùng một căn cứ, ta cũng không muốn trơ mắt nhìn ngươi phạm sai lầm.

Tô Vũ lắc đầu, biểu thị bản thân không hề quan tâm.

- Nhưng mà, ngươi làm như vậy, e rằng đám người Triệu Hân tuyệt đối sẽ không vừa lòng, như vậy, ngươi sẽ bị bọn họ ghi thù.

Chu Vân Nguyệt vẫn có chút lo lắng nói.

Tô Vũ lắc đầu, không thèm để ý nói,

- Căn cứ thành phố Giang Nam là cơ nghiệp của thành chủ, chỉ cần thành chủ còn sống một ngày, thì không ai có thể đứng lên làm thay, dù là đám người Triệu Hân cũng không thể!

- Chúng ta là thủ hạ của thành chủ, sẽ chỉ nghe lệnh của thành chủ, những người khác, chúng ta có thể chọn nghe, cũng có thể không nghe, trừ thành chủ, không ai có thể uy hiếp được ta!

- Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần có thành chủ những người khác cho dù là ai, cũng không thể uy hiếp được chúng ta!

Nghe Tô Vũ nói vậy, Chu Vân Nguyệt cũng nhẹ gật đầu.



Một đoàn người đi hết hai ngày, rốt cuộc cũng đến được căn cứ thành phố Giang Nam.

Đám người Miêu Đóa Nhi cảm giác căn cứ thành phố Giang Nam vô cùng phồn hoa và cường đại, giống như Lưu Mỗ Mỗ tiến vào Đại Quan Viên vậy, hiếu kỳ nhưng cũng rất cẩn thận, nơi này không hề giống với Miêu Trại, đi đầu cũng phải cẩn thận.

Đám người Tô Vũ sắp xếp cho tất cả mọi người ngoài Miêu Đóa Nhi, sau đó lại đi về phía trang viên cực lớn ở ngay trung tâm, Miêu Đóa Nhi theo sát sau lưng, có chút sợ hãi đánh giá tất cả bốn phía xung quanh, đối với nàng mà nói, ngoại trừ Vong ca ca của mình, những người khác đều vô cùng lạ lẫm, đáng sợ.

Tiến vào trong trang viên, Miêu Đóa Nhi cảm thấy giống như một thế giới khác vậy, khắp nơi nều là người hầu, giả sơn, hồ nước, còn có những kiến trúc tinh xảo khiến người khác mê mẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận