Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1920: Về Nhà! (3)

Trong Hắc Ám sơn mạch này có gì, mà lại khiến cho Liễu Thần nghiêm trang như vậy, thậm chí còn khom lưng ba bái!

- Đi thôi.

Liễu Thần không giải thích, khua tay một cái, từ từ đi về phía trước, thậm chí không cần Vương Song dẫn đường, bời vì hắn đã cảm nhận được phương hướng đi đến truyền tống trận!

Vương Song và Nhóc con tràn đầy nghi hoặc, nhưng nhìn thấy Liễu Thần không muốn nói, cũng không hỏi nhiều.

Loại khí tức trong Sơn Mạch đó đã thu liễm bớt rất nhiều, dường như là xuất phát từ sự tôn trọng đối với thánh giả, lần này Vương phương cũng không lạc đường, rất nhanh đã đến trước truyền tống trận!

Nhìn thấy trên mặt đất có truyền tống trận giăng khắp nơi, trong mắt Liễu Thần lóe sự giác ngộ.

- Chả trách hắn cũng ở đây, thì ra lại là đang bảo vệ con đường này, Mẫu Tinh, ngươi vậy mà đến từ Mẫu Tinh!

- Liễu Thần, người đang nói cái gì vậy?

Vương Song khó hiểu nhìn hắn, không hiểu Mẫu Tinh trong câu nói của hắn là gì.

- Không sao, cuối cùng ta cũng hiểu thân phận của ngươi tại sao lại có nhiều thứ như vậy, Phật Môn, Vạn Giới Châu, Yêu Đế, có lẽ còn có thứ ta cũng không nhìn ra, xem ra bọn họ đều muốn đặt hy vọng lên người ngươi rồi…

Liễu Thần hít một hơi thật sâu, giống như hiểu ra nhiều điều.

- Đi thôi, ta tới mở truyền tống trận, đưa ngươi rời đi!

Liễu Thần nói.

- Không cần Liễu Thần ra tay, truyền tống trận chỉ cần một số Nguyên thạch là sẽ có thể mở ra!

Vương Song cười nói.

- Chỉ cần một số Nguyên thạch?

Liễu Thần dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Song.

- Đúng vậy, khi ta đến chính là dùng mười viên Nguyên thạch để mở truyền tống trận, sao thế, có gì không đúng sao?

Vương Song tò mò hỏi.

- Ha ha, đây là Truyền tống trận chí tôn dẫn đến Mẫu Tinh, ít nhất phải cần một vị thánh giả mới có thể mở cửa, mười mấy viên nguyên thạch của ngươi có thể thôi động, đừng nói Nguyên thạch, một vạn viên Nguyên tinh cũng đừng hòng nghĩ tới việc mở ra!

Liễu Thần khẽ cười nói.

- Cái gì!

Vương Song ngạc nhiên, không dám tin, cần một vị thánh giả mới có thể mở cửa, nhưng lần trước rõ ràng hắn dùng mười mấy viên Nguyên thạch đã mở rồi!

- Có lẽ là có Thánh giả ra tay, nếu không thì, ngươi sẽ không thể làm được!

Liễu Thần nói.

Vì hắn là Thánh giả, cơ bản không cần phải nói dối, nếu hắn đã nói có Thánh giả ra tay, thì nhất định là có, Vương Song nghĩ lại người thần bí trước đây dạy cho mình Điểm tinh chỉ.

Có lẽ, thánh giả trong lời Liễu Thần nói chính là người đó!

- Cho nên, ngươi muốn trở về giống như lần trước là điều không thể!

Liễu Thần nói, trong tay khẽ động, vạn đại thần quang tăng vọt, nguyên lực cuồn cuộn, truyền tống trận tiến vào trong Sơn Cốc.

Cùng với xâm nhập của những năng lượng này, trận văn trên mặt đất giống như nổi dậy, tất cả toàn bộ phát sáng, thậm chí khuấy động phong vân, thiên địa biến sắc, từng chùm ánh sáng có kích thước hàng trăm trượng ngang trên bầu trời, không rõ số lượng rốt cuộc là bao nhiêu, phía trên vắt chéo nhau ngang dọc, trong mơ hồ, hiện ra một cách cửa lớn!

- Đi!

Liễu Thần khua tay, dáng người Vương Song tiến đến trung tâm trận văn!

- Liễu Thần, người thì sao? Lẽ nào không đi sao?

Vương Song lớn tiếng hỏi?

- Vốn dĩ là ta cũng muốn đi, nhưng biết ngươi đến từ Mẫu Tinh, ta biết, đó không phải là nơi ta nên đi, trừ ngươi ra, không ai có thể đi!

Liễu Thần đứng ở không trung, uy thế thuộc về Thánh giả bạo phát, từng chùm thần quang giống như xuyên qua trời đất, xâm nhập vào trong trận pháp.

- Quay về đi, ta sẽ dẫn Nhóc con rời đi, đợi đến khi ngươi đến trung ương Tinh Vực, hai người sẽ gặp mặt, đến lúc đó, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ không yếu hơn ngươi!

- Rầm!

Giữa thiên địa một tiếng rầm vang lên, không gian trong nháy mắt sụp đổ, cơ thể của Vương Song bị Trận pháp bao phủ, phải dịch chuyển đến nơi xa xôi vô tận!

- Ta để lại một phần thánh lực trên trận đài, đợi khi ngươi trở về, bên kia kích phát, bên này tự khắc sẽ dẫn ngươi trở về! Bảo trọng!

Sau một khắc, giữa thiên địa mênh mông, nhận thức của Vương Song rơi vào hôn mê, bắt đầu hành trình vượt qua vô số năm ánh sáng.

Địa Cầu, trong căn cứ địa thành phố Giang Nam.

Bên trong một trang viên lớn, Tần Mẫn ngồi ở hoa viên, ngắm nhìn mặt trời chiều từ phía xa, kỷ niệm hiện ra trong mắt, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng dung nhan của nàng không già đi, giống như năm đó, chỉ là trong mắt có chút tang thương.

- Mẫu thân, ta về rồi đây!

Một âm thanh vang lên, nơi xa, một bóng người đi tới, giống như một cây cột điện, đó là một nam nhân tầm 20 tuổi, như đao phách phủ tước, góc cạnh rõ ràng, hai mắt như tinh thần, chẳng qua là vô cùng lạnh lùng.

Nhưng nhìn thấy Tần Mẫn, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng thương yêu.

- Tiểu Phong, ngươi lại đi chiến đấu.

Tần Mẫn nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ngươi hiện giờ là thủ lĩnh của thành phố Giang Nam, sao có thể tùy ý mạo hiểm được.

- Mẫu thân, không sao, ta phái Ảnh thúc đi cùng, giết chết Zombie, hihi, nhưng là dựa vào thực lực của mình để giết!

Thanh niên Vương Phong cười nói, thanh niên này chính là nhi tử của Vương Song.

Bạn cần đăng nhập để bình luận