Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1996: Hứa Tiêu

Luận về lực lĩnh ngộ, Vương Song tự tin mình tuyệt đối thuộc đỉnh cao trong Tây Tinh Vực, cho dù nhìn toàn vũ trụ, cũng là nhất lưu, nhưng so với Tôn Ngôn thì có sự chênh lệch rất lớn!

- Tiểu Không, ngươi có biết trong vũ trụ, ai có lực lĩnh ngộ đáng sợ như vậy không?

Vương Song hỏi Tiểu Không của Vạn Giới Châu.

Trong Vạn Giới Châu, Tiểu Không và Tiểu Thất đều nhìn thấy cảnh tượng mà Vương Song nhìn thấy, đều im lặng không nói gì. Hồi lâu sau, trong mắt Tiểu Không nổi lên một tia ba động, nhàn nhạt nói:

- Lực lĩnh ngộ như vậy, nếu như ta không nhìn lầm, đây là lực lĩnh ngộ cấp Đại Diễn, nhìn vào vũ trụ vô tận, thiên tài có lực lĩnh ngộ như vậy từ xưa đến nay đều không vượt quá con số hai!

- Trong vũ trụ hiện tại, thiên tài như hắn, sẽ không sống sót quá năm người!

- Lực lĩnh ngộ cấp Đại Diễn?

Vương Song nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia giật mình, Đại Diễn, ngụ ý diễn hóa vạn vật, so với cái gọi là thần thể, thánh thể sẽ không kém hơn chút nào, thậm chí còn có thể vượt qua mà không kém!

Dù sao, tu hành càng về sau thì càng coi trọng cảm ngộ thiên địa, dựa vào chính là lực lĩnh ngộ, mà không phải cái gọi là thần thể!

Lực lĩnh ngộ cường đại, càng về sau, tu hành càng nhanh, cho nên Vương Song mới có thể coi trọng Tôn Ngôn như thế. Theo hắn thấy, tên gia hỏa này, cảnh giới Tinh Chủ chỉ là một khởi đầu, sau đó, tốc độ tu hành của hắn sẽ nhanh hơn so với tưởng tượng của mọi người!

- Cấp Đại Diễn chính là mạnh nhất sao?

Bỗng nhiên, trong đầu Vương Song dâng lên một ý niệm kỳ quái, lập tức tiếp tục hỏi.

- Mạnh nhất?

Nghe vậy, Tiểu Không lần nữa im lặng, dừng lại thật lâu, cho đến khi Vương Song có chút kinh ngạc, mới chậm rãi nói:

- Mạnh nhất, không, trong trí nhớ của ta, tựa như còn có một loại thiên phú, lực lĩnh ngộ có một không hai trong vũ trụ, có được nó, chư thiên vạn giới, không có bất kỳ bí mật nào có thể giấu diếm chủ nhân của loại thiên phú này, tất cả võ học, thần thông, vô sự tự thông, cho dù không có chút tu vi nào, vẫn có thể trong một ý niệm trấn áp Thánh giả!

- Mà loại thiên phú này lại được gọi là… Trí Tuệ Quang!

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, hai mắt thần Vương Song trở nên ngốc trệ, tựa như không cách nào tin được, trong vũ trụ còn có loại thiên phú đáng sợ này, cho dù không có chút tu vi nào, vẫn có thể trong một ý niệm trấn áp Thánh giả!

- Trong vũ trụ sẽ có người như vậy sao?

Vương Song khiếp sợ nói.

- Trong trí nhớ của ta từng có một tin tức mơ hồ, rất nhiều kỷ nguyên trước đây có một thiên tài có Trí Tuệ Quang, nhất niệm thành đế, trấn áp cả một kỷ nguyên!

Ánh mắt Tiểu Không hoảng hốt nói.

- Nhất niệm thành đế, chứng minh đạo quả vô thượng!

Vương Song thật sự là bị khiếp sợ nói không nên lời. Đây quả thực chính là nói mơ giữa ban ngày, so với thần thoại còn thần thoại hơn. Đến mức độ này của hắn, đã biết là Đế giả gì, đó là tồn tại tối cao của vũ trụ, trấn áp vũ trụ, hoàng giả bát hoang cộng tôn!

Nhất niệm là có thể đạt tới loại mức độ này, vậy còn tu hành làm gì nữa!

- Đương nhiên, đây chỉ là một ký ức mơ hồ, ta cũng không xác định có phải là thật hay không, chỉ là mơ hồ nhớ tới một vài thứ.

Tiểu Không sau đó giải thích thêm.

Vương Song không nói gì, tựa như còn đang suy nghĩ về chuyện này.

Nhưng lúc này, Vương Song bỗng nhiên cảm giác được tốc độ của đám người Tôn Ngôn chậm lại, kỳ quái nhìn bọn họ.

- Vương Song đại ca, phía trước là một toà thành lớn, không bằng chúng ta đi vào nghỉ ngơi một chút đi, thuận tiện ăn chút đồ ăn ngon.

Tôn Ngôn mở miệng nói.

Nghe vậy, Vương Song có chút dở khóc dở cười, đều đã là cao thủ Tinh Chủ, vậy mà còn ham muốn ăn uống, tính tình này cũng không khỏi quá mức khoa trương!

Nhưng hắn cũng không có cự tuyệt, gật đầu, lập tức mọi người hạ xuống độn quang, tiến vào một tòa thành lớn!

Vừa mới tiến vào trong đó, đám người Vương Song liền cảm nhận được một sự ồn ào truyền đến.

Trong thành phố tấp nập xe cộ, tiếng người huyên náo, đủ các loại cửa hàng, tiểu thương đều đang khàn giọng rao bán hàng hóa của mình, còn có tiếng cười đùa giỡn của trẻ con.

Đám người Vương Song, Tôn Ngôn tiến vào trong thành, họ đi thẳng vào một cửa hàng lớn nhất trong khu vực, với tu vi của bọn họ, có thể cảm nhận được rõ ràng võ giả trong thành phố không ít, có lẽ đều là thiên kiêu tham gia thí luyện Thời Gian Đàm!

- Đại ca, có thể cho ta ăn một chút đồ được không?

Một giọng nói yếu ớt vang lên cách đó không xa, đám người Vương Song nhìn lại, đó là một cô gái bé nhỏ quần áo rách nát, mặt mũi bẩn thỉu, lúc này, cô gái bé nhỏ này đứng trước người một người đàn ông có vẻ giàu có như ngọc, thấp giọng mở miệng cầu xin.

- Ngươi tới từ nơi nào, tiểu ăn mày, còn muốn xin ăn ở chỗ Hứa công tử, đúng là tự tìm cái chết!

Một giọng nói sắc bén mà lại khắc nghiệt vang lên, là một cô gái ăn mặc lộng lẫy bên cạnh người đàn ông, vẻ mặt chán ghét nhìn cô gái bé nhỏ.

- Tránh ra!

Cô gái nói xong liền vung tay lên, trực tiếp đẩy cô bé ngã trên mặt đất, xuất hiện một vết máu đỏ tươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận