Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 308: Hoa ăn thịt người

Cho dù là Triệu Hân cũng thế, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn Vương Song, phía sau lặng lẽ lôi kéo y phục của Vương Song.

Vương Song quay lại, nhìn bọn hắn, cười nói:

- Thế nào, ngay cả ta cũng không tin, nếu như chúng ta đều bị cản ở chỗ này, đi lấy lương thực thế nào được?

- Ta chỉ qua nhìn một chút, nếu quả thật gặp nguy hiểm, bằng vào thực lực của ta cũng có thể an toàn rời khỏi.

Nói xong, nhìn Lương Vân Hải, hiểu rõ ý đồ của đối phương, hắn trực tiếp mở miệng:

- Lương đoàn trưởng, ta tiến vào điều tra tình huống một chút, nếu như sau hai giờ ta còn chưa ra, vậy các ngươi cũng không cần đi vào, đi vòng đi!

- Cái này... .

Tuy trong lòng hoan hỉ, nhưng dù sao Lương Vân Hải cũng là một lão tướng Cửu Kinh Chiến Trường, có chút chần chờ, giao nhiệm vụ nguy hiểm như vậy cho Vương Song, vạn nhất có nguy hiểm gì, hắn làm sao bàn giao với những thủ hạ này của đối phương!

Ngay cả Thu Ảnh Đồng cũng một mặt lo lắng, nhẹ giọng mở miệng khuyên nhủ:

- Vương Song, nếu không chúng ta đi vòng đi, không cần mạo hiểm như vậy!

Vương Song đối với nàng xin giúp đỡ không chút do dự và qua loa, ở trong mắt nàng, Vương Song cũng là một bằng hữu có thể tin tưởng, Thu Ảnh Đồng cũng thực sự không muốn hãm hại Vương Song.

Có điều Vương Song chỉ cười nhạt một tiếng:

- Vùng rừng rậm này lớn như thế, một khi đường vòng, ít nhất phải tốn thời gian mấy ngày, ngược lại ta thật sự không có vấn đề, chỉ sợ các ngươi không chịu nổi trước!

Nghe vậy, sắc mặt Thu Ảnh Đồng trầm xuống, biết Vương Song nói là sự thật, bộ đội bọn họ bây giờ đã tới gần tuyệt cảnh, nhất định phải lập tức tìm tới lương thực, nếu không, sụp đổ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

- Về phần ta, các ngươi không cần lo lắng, hiện tại, sinh vật có thể giết Vương Song ta còn chưa xuất thế đâu!

Bỗng nhiên, ngữ khí Vương Song biến đổi, trở nên vô cùng bá khí, có một cỗ tín nhiệm có ta vô địch vô song!

Nghe được lời này của Vương Song, trong mắt tất cả mọi người xuất hiện một vòng dị sắc, những thủ hạ kia của Vương Song mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt nhìn Vương Song, đám người Lương Vân Hải một mặt kính nể nhìn Vương Song, mặc dù có chút không tin Vương Song, nhưng là đối với khí khái của hắn vô cùng bội phục!

Trong rừng rậm, Cổ Mộc che trời, hoa dại khắp nơi trên đất, dây leo đan xen ngang dọc, lộ ra u ám vô cùng, lá rụng trên mặt đều đã hòa với bùn đất, đã sớm không biết là đất hay là lá cây, giẫm trên mặt đất thỉnh thoảng vang lên một trận thanh âm, giống như âm thanh nhấm nuốt, làm lòng người có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Càng tiến lên, sáng càng tối tăm, trong lòng Vương Song lặng lẽ nghĩ khoảng cách mình tiến lên, đã cách cửa vào mấy dặm đường, thế nhưng còn chưa đạt tới lối ra.

- Rừng rậm này là có lúc trước hay là sau Mạt Thế mới xuất hiện?

Một bên hành tẩu, trong lòng Vương Song cũng không khỏi nổi lên gợn sóng, bắt đầu suy nghĩ miên man. Lúc này, Vương Song đột nhiên cảm giác được một mùi vị vô cùng thơm ngọt truyền đến, mùi vị này vô cùng kỳ quái, Vương Song chỉ mới ngửi, cả người giống như giống như là uống say, có một loại cảm giác lung la lung lay, muốn đi theo mùi này hướng về phía trước.

- Thơm quá!

Ánh mắt Vương Song nổi lên một vòng mê ly, trong miệng vô ý thức nỉ non tự nói. Thân thể cũng không tự chủ được hướng về phía trước, giống như phía trước có người dẫn dắt.

Đúng lúc này, một cỗ Tinh Thần Lực vô cùng to lớn trong đầu giống như phát giác được chủ nhân của mình nguy hiểm, đột nhiên chấn động, Vương Song trong nháy mắt từ trong ngượng ngùng thanh tỉnh, ánh mắt dần qua khôi phục lại sáng ngời như trước.

- Đây là cái gì? Thậm chí ngay cả ta đều trong lúc bất tri bất giác dính chiêu! Cũng không khỏi quá mức đáng sợ rồi!

Ánh mắt Vương Song lộ ra một tia kinh hãi, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ nghĩ mà sợ.

Chính mình vừa rồi kém chút trúng chiêu, nếu không phải Tinh Thần Lực của mình cực kỳ cường đại, chỉ sợ thực sự đần độn u mê đi cùng, Vương Song không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì, có lẽ những người đến trước đều biến mất như thế!

- Khó trách có thể ngăn trở mấy trăm bộ đội của Lương Vân Hải, đáng sợ!

Trong mắt Vương Song lóe lên một tia kiêng kị, trong lòng lại đánh nhãn hiệu lên nơi này. Có câu nói rất hay, địch nhân không biết mới là đáng sợ nhất, giống như không có kẻ thù nào trong rừng rậm vô danh này, nhưng lại ẩn giấu nguy hiểm khắp nơi, Vương Song cũng không thể không treo lên mười hai vạn phần tinh thần.

Có điều Vương Song cũng không phải một người để cho khi dễ mà không trả lại, đã dám đến trêu chọc mình, Vương Song ngược lại muốn nhìn đến tột cùng là vật gì đang làm trò quỷ.

Vương Song giả bộ bộ dáng như trước đó, tiếp tục theo sau.

Rất nhanh, Vương Song theo mùi thơm đi vào một mảnh đất trống, xung quanh chỗ đất trống không có bất kỳ cây cỏ gì, chỉ có một màu đỏ.

Hoa loa kèn đứng sừng sững ở đó, dáng vẻ nó có chút kỳ quái thậm chí khủng bố, không có hoa cánh, chỉ có một cái miệng rộng mọc đầy răng nhọn, giống như là Quỳ Hoa, vặn vẹo ở giữa vô cùng dọa người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận