Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1561: Thần Tinh!

- Ta cần trở về tông môn một chuyến, mang phân thân thần vật này đến, mở ra cửa vào bí cảnh này!

- Mất bao lâu?

Lưu Phong, Thanh Nguyệt, Phong Lôi nhị lão cùng lúc thấp giọng hỏi.

- Không nhiều lắm, ba ngày đủ rồi!

Nguyên Thần tự tin mở miệng, trên thực tế hắn trở lại tông môn cũng không tới một nén hương, thế nhưng để tạo một phân thân của Nguyên Linh Thần Kính thì cần tới ba ngày!

- Bằng không trực tiếp mang bản thể ra!

Lôi Càn hừ lạnh một tiếng, nhưng mà Nguyên Thần không phản ứng với hắn, Tào Vũ ở bên cạnh cũng thấp giọng truyền âm.

- Được rồi, Lôi sư đệ, Nguyên Linh Thần Kính này chính là bảo vật trấn tông của Nguyên Linh tông bọn họ, làm sao có thể để người ta tùy tiện lấy ra chứ!

Nghe vậy, Lôi Càn cũng biết lời nói lúc trước của mình có chút sai lầm, nhưng mà lão cũng sẽ không cúi đầu nhận sai, chỉ hừ hừ hai tiếng rồi không nói gì nữa.

Nguyên Thần trực tiếp xé rách không gian, bay đến Nguyên Linh Tông, những người còn lại thì âm trầm chờ đợi.

Lôi Càn nhìn mọi người bốn phía, hơi cúi đầu, âm thầm bóp nát một khối ngọc giản, lặng lẽ truyền tin tức ra ngoài...

...

Lúc này, đám người Vương Song ở trong bí cảnh đều kinh hãi nhìn Cự đỉnh như ngôi sao khổng lồ, cùng với thân ảnh gầy gò phía dưới.

- Thần Tinh, lão gia hỏa ngươi thế mà còn chưa chết!

Nương theo thanh âm này, trong không khí dường như nổi lên từng tia gợn sóng, một cỗ khí tức vô cùng già nua chậm rãi vang lên..

- Sáo ngọc Thanh Sương, đã lâu rồi không cảm nhận được..

Một âm thanh cổ xưa lặng lẽ vang lên trong trời đất, sau một khắc, đám người Vương Song nhìn thấy sáo ngọc màu trắng trực tiếp rơi vào trên tòa tinh thần cự đỉnh.

Một thân thể vô cùng già nua lẳng lặng ngồi xếp bằng trên cự đỉnh, cả người tràn ngập một khí tức mục nát, dường như không biết đã ngồi khô được bao nhiêu kỷ nguyên rồi!

Lão giả chậm rãi giơ cánh tay lên, sáo ngọc màu trắng rơi vào trong tay đối phương, nhẹ nhàng chạm lấy sáo ngọc, trong mắt lão nhàn nhạt xuất hiện một nét tang thương..

- Thanh Sương, là ngươi đánh thức ta mà, cũng đúng, nếu không phải ta đưa ngươi thổi thanh sáo ngọc, có lẽ lần này ta sẽ lâm vào trong giấc ngủ vĩnh hằng, cũng không cách nào tỉnh lại!

- Mà Dị Vực Thần Tôn này ta dốc hết tinh thần trấn áp, chỉ sợ cũng sẽ hoàn toàn thoát ly phong ấn. Đến lúc đó, tất cả cố gắng của chúng ta đều uổng phí, tất cả hy sinh của mọi người đều trở nên vô nghĩa...

Lão giả không ngừng lẩm bẩm, như thể thứ mà lão đang đối mặt không phải là một cây sáo ngọc, mà là một nữ tiên tử.

Tư Đồ Tuyết cùng Cố Hồng Y đều nghe được lời nói của lão giả, ngay lập tức nghĩ đến khuôn mặt của người đột nhiên xuất hiện vào giây phút cuối cùng, tất cả những ngôn từ miêu tả vẻ đẹp đó đều quá nhợt nhạt và bất lực!

- Tiền bối xin hãy nén bi thương, vị tiên tử kia nói mình chưa bao giờ hận tiền bối!

Tư Đồ Tuyết bỗng nhẹ giọng mở miệng, nói với lão giả trong khe nứt kia.

Đám người Vương Song trong lòng chấn động, đều có chút khẩn trương nhìn lão giả trên Cự Đỉnh.

- Ta biết, nếu không, nàng cũng sẽ không để cho các ngươi mang sáo ngọc nàng thích nhất đi!

Lão giả nghe được lời nói của Tư Đồ Tuyết, thấp giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía đám người Vương Song. Bọn Vương Song nhìn đôi mắt tang thương lẫn lộn kia, toàn bộ linh hồn tựa như đều bị cắn nuốt, sợ tới mức chấn kinh!

- Năm đó vì trấn áp không gian này, cũng là vì lưu lại đường rút lui, ta khóa Thanh Sương ở trong kim điện, nhoáng một cái không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng vẫn phải đi tới một bước này...

Lão giả nói thầm trong miệng, nắm chặt lấy sáo ngọc, như giữ lấy Thanh Sương trong miệng kia!

Bọn Vương Song nghe vậy, trong lòng nhất thời ớn lạnh, rốt cuộc là tồn tại kinh khủng thế nào lại bị tông môn thượng cổ này kiêng kỵ như thế, thậm chí bởi vậy mà diệt môn cũng không tiếc!

- Vương tiểu tử, cẩn thận, thực lực của lão già này tuyệt đối khủng bố, chỉ sợ so với tôn giả bình thường còn cường đại hơn!

Thanh âm của Tiểu Không vang lên trong đầu Vương Song, làm cho trong lòng hắn chấn động, yên lặng gật đầu.

- Lão quỷ, xem ra, mặc dù ngươi sống sót, nhưng cũng đã gần như bị tiêu diệt, có thể làm gì chứ!

Dưới Cự Đỉnh, thân ảnh mơ hồ cười lạnh một tiếng, trên thân thể thậm chí còn có từng đạo tơ máu hiện lên, chính là máu thịt bị hắn cắn nuốt!

Theo những sợi tơ máu này, trên người hắn dường như có một luồng linh khí, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt!

- Ha ha, so ra với dị vực giả như ngươi, sinh cơ so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều, có thể ăn tươi nuốt sống máu thịt mới có thể khôi phục lại.

Lão giả nghe vậy cũng không chút tức giận, cúi đầu nhìn đối phương.

- Bản tông dốc hết toàn lực trấn áp ngươi, dựa vào Tinh Thần đỉnh, thêm Cửu Thiên Tinh Thần đại trận, thậm chí tính mạng tất cả trưởng lão, đệ tử, vốn muốn hao phí thời gian dài mang ngươi luyện hóa. Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc, vẫn là cho ngươi nắm lấy cơ hội!

- Ha, muốn giết ta, lão quỷ Thần Tinh, trừ phi thánh giả Vũ Trụ các ngươi ra tay, bằng không, ta sẽ không ngã xuống!

Thân ảnh kia không thèm để ý chút nào, trong thanh âm ẩn chứa một loại tự tin tuyệt đối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận