Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 445: Mời chào thành phố Hoa Tân

Vương Song giống như đang tản bộ, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã đi tới nơi này, nhìn thấy hai tên Tiến Hóa Giả nhìn mình, lộ ra ý cười ôn hòa.

Lúc này, những người khác phát hiện thân ảnh Vương Song, nhao nhao tiến lên bao vây Vương Song nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt Vương Song, lại nhận ra thân phận của Vương Song, từng người từng người trán toát đầy mồ hôi lạnh.

- Ta không muốn giết các ngươi, ra ngoài cả đi!

Vương Song nhìn mọi người, khẽ cười nói, ngữ khí tùy ý, dường như người bị đông đảo súng ống vây quanh không phải là mình, mà chính là bọn hắn.

Nhưng mà đám binh lính nghe thấy lời này của Vương Song lạ giống như được ân xá phần phật thả súng ống trong tay xuống, điên cuồng chạy ra ngoài, người nào người nấy hận không thể có thêm một cái chân.

Vương Song không ngăn cản, lẳng lặng mà nhìn bọn họ rời đi. Sau đó nhìn hai Tiến hóa giả sắc mặt vô cùng hoảng sợ, cười nhạt nói:

- Ta tới cứu người!

Chỉ bốn chữ, biểu đạt mục đích của mình, nhưng lại khiến sắc mặt hai người trắng bệch, hai người bờ môi run rẩy, một người trực tiếp quỳ rạp xuống đất:

- Vương thành chủ, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ là canh cổng, tất cả đều do Lôi Thành phân phó, chúng ta cũng không muốn, van cầu ngươi, tha cho chúng ta, chúng ta cũng không dám làm như thế nữa!

Một người khác thấy thế cũng dập đầu như giã tỏi, không ngừng cầu xin tha thứ:

- Vương thành chủ, chúng ta thật sự bị ép buộc, Các Vị Đại Nhân bên trong chúng ta không hề động vào một sợi tóc, van cầu ngài thả chúng ta ra!

Hai người đang không ngừng cầu xin tha thứ, về phần phản kháng, bọn họ không hề có ý nghĩ thế này, nháy mắt nhìn thấy Vương Song, bọn họ dĩ nhiên hiểu rõ kế hoạch của Lôi Thành thất bại rồi, có thể ngay cả hắn cũng xong đời rồi, bọn họ thật vất vả lắm mới trở thành một tên Tiến Hóa Giả, cũng không muốn vì Lôi Thành mà đi tong.

Lại nói, thực lực của Vương Song bọn họ đều rõ ràng, mặc dù bọn họ chỉ là cấp năm, cấp sáu, nhưng đối mặt với Vương Song, lại chẳng khác nào một con kiến. Cho nên, bọn họ tràn đầy hoảng sợ nhìn Vương Song, không ngừng cầu xin tha thứ.

- Chờ bên ngoài, không có sự cho phép của ta, ai cũng không được phép tới gần!

Vương Song nhàn nhạt liếc hai người liếc, lập tức đi vào bên trong, không thèm để ý hai người.

Nghe vậy, hai tên Tiến Hóa Giả cuồng hỉ, không ngừng dập đầu cảm tạ, đứng ở cửa ra vào, mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt, giống như hai vị Môn Thần!

Vương Song chậm rãi đẩy cửa ra, bước vào bên trong, bọn người Thu Ảnh Đồng, Thu Báo Quốc, Trương Thiên khải, Tô Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Song.

- Vương Song, ngươi đến cứu bọn ta rồi! Xem ra tính toán của Lôi Thành không thành công rồi! Tốt quá rồi!

Thu Ảnh Đồng nhìn Vương Song, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dừng phá giải phong ấn lực lượng.

- Ha ha, ta biết ngay, có Vương Song ở đây, kế hoạch của Lôi Thành không có khả năng thành công!

Trên mặt Trương Thiên Khải cũng hiện lên ý cười.

- Chờ ta ra ngoài nhất định phải giết chết Lôi Thành, lại dám tính kế chúng ta!

Bọn người Cố Ngôn, Vân Không vẻ mặt phẫn nộ, bọn họ thân là Tiến Hóa Giả cấp chín, ở đâu đều là cường giả hạng nhất, lại bị Lôi Thành tính kế nhốt ở đây, trong lòng bọn họ làm sao lại không tức giận, không bất mãn, không hổ thẹn cho được.

Chỉ có Thu Báo Quốc nhìn Vương Song với ánh mắt nặng nề, thoáng có một chút tia sáng lướt qua, không biết đang suy nghĩ gì.

- Ngươi không còn cơ hội này đâu, Lôi Thành đã bị ta giết rồi!

Vương Song cười nhạt nói, ngồi xuống một bên.

- Bị ngươi giết rồi!

Bọn người Cố Ngôn sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, sau đó chợt vỗ đùi:

- Giết rồi thì tốt, loại cặn bã này không chết mới là tại họa lớn nhất!

- Ha ha, vốn dĩ muốn tự tay giết chết hắn, không ngờ bị ngươi giành rồi!

Những người khác cũng cười ha hả.

Trên mặt Thu Ảnh Đồng cũng hiện lên một nụ cười, nói với Vương Song:

- Vương Song, năng lượng bên trong cơ thể bọn ta đều bị Lôi Thành phong ấn rồi, ngươi giải cho bọn ta giải đi, không thể dùng sức lực cảm giác thật khó chịu!

Những người khác nghe vậy, cũng lần lượt phụ họa.

- Không sai, Vương thành chủ, chúng ta đều bị tên tiểu nhân Lôi Thành kia đánh lén, bây giờ giống như là người bình thường, phải cần làm phiền ngài!

- Đúng đó, Vương thành chủ, giải cho bọn ta đi!

Nhìn thấy tất cả mọi người nói với mình, Vương Song khẽ cười một tiếng, khoát khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng, chờ đến lúc tất cả mọi người không lên tiếng nữa, Vương Song nói:

- Mọi người không cần phải gấp gáp, ta sẽ giải cho mọi người, có điều trước lúc này còn có một chút việc nhỏ cần phải xử lý một chút!

Vẻ mặt của những người khác vô cùng nghi hoặc nhìn Vương Song, không hiểu có chuyện gì so với mở phông ấn cho bọn hắn còn quan trọng hơn. Sắc mặt của Thu Báo Quốc lúc này trở nên khó nhìn, gắt gao nhìn Vương Song, trong lòng xuất hiện một dự cảm không tốt.

Vương Song nhàn nhã ngồi ở đó, quay đầu nhìn Tô Vũ, Tô Vũ đang bị giam, sau khi bước vào luôn im lặng, sự bàn tán của mọi người dường như cũng không nghe lọt, dù cho Vương Song đến hắn cũng chỉ hơi liếc liếc một chút, vẻ mặt đờ đẫn.

- Tô Vũ, bây giờ Lôi Thành đã chết, ngươi cùng ta về Thiên Chi Thành đi!

Vương Song cười nhẹ bắt đầu mời chào, lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ, mọi người không dám tin nhìn Vương Song.

Thu Báo Quốc chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

- Vương Song, ngươi đang làm gì vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận