Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 833: Hoa ngữ của Bị Ngạn! (2)

Ngay lúc hắn vừa vươn tay ra, đột nhiên có một tiếng kinh hô truyền đến.

- Đừng động!

Thanh âm là của nữ tử, nghe rất vội vàng.

Vương Song dừng động tác lại, nghi ngờ nhìn qua, phát hiện đó là một tữ tử nhỏ nhắn, đối phương còn đang vội vàng chạy qua.

- Đừng, đừng hái nó, thành chủ!

Nữ tử không ngừng thở gấp, nhìn qua rất mảnh mai.

- Thân thể kém như vậy còn đi chăm sóc hoa viên!

Vương Song nhìn nữ hài có chút ngốc nghếch, cười rộ lên.

- Đây là do Triệu bộ trưởng tự tay trồng, bình thường đều giao cho ta trông nom, ta vừa đến nơi khác chăm sóc hoa, không ngờ thành chủ ngài đến đây rồi! Còn định hái hoa nữa.

Nữ tử có chút ngượng ngùng nói.

- Ồ, Triệu Hân tự tay trồng sao, thôi vậy, ta không thể phá hư đồ của nàng!

Vương Song cười nhẹ, muốn rời đi.

- Thanh chủ, ngươi muốn tặng hoa cho người sao? Ở chỗ ta vẫn còn một số hoa, ngươi đến xem thử đi!

Nữ tử nói, ngắt một chùm hoa màu đỏ xinh đẹp đưa cho Vương Song, đóa hoa trông như cái móng, nhụy hoa bên trong lại rất dài, Vương Song cảm thấy như bản thân cũng bị nó hấp dẫn.

- Đây là hoa gì?

Nhận lấy bông hoa, Vương Song có chút nghi ngờ hỏi, mặc dù là đang hỏi, nhưng tầm mắt của hắn vẫn dính lên bông hoa, chưa bao giờ dời tầm mắt khỏi nó.

- Hoa Bỉ Ngạn, ngụ ý là nhớ nhung lẫn nhau!

Nữ tử cười khẽ, giống như không hề sợ hãi Vương Song, nhanh nhẹn rời đi.

- Hoa Bỉ Ngạn!

Vương Song thì thầm một mình, cầm chùm hoa tươi vô cùng xinh đẹp trong tay đi về phía đại sảnh.

Lúc này, đám người Triệu Hân cũng rời giường, ra ngoài đã thấy trong tay Vương Song có đóa hoa Bỉ Ngạn.

- Lão công, sao sáng sớm mà ngươi đã cầm hoa Bỉ Ngạn trong tay vậy, không may mắn lắm đâu!

Triệu Hân tức giận nhìn Vương Song, không hiểu Vương Song đang nổi điên cái gì, mới sáng sớm đã cầm một chùm hoa Bỉ Ngạn.

- Ặc, sao vậy, ta vừa đến hoa viên, có một nữ hầu hái cho ta, nói đây có nghĩa là nhớ nhung lẫn nhau!

Vương Song không hiểu nói.

- Cái gì, trong hoa viên? Không thể nào, ta chưa từng để người trồng hoa Bỉ Ngạn ở đó! Chưa kể, hoa này tượng trung cho cái chết, ý nghĩa của Bỉ Ngạn đâu phải nhớ nhung lẫn nhau, cho dù là nhớ nhung thì cũng là một sống một chết!

Triệu Hân kinh ngạc nói.

Vương Song giật mình, ánh mắt lập tức trầm xuống, khí thế khủng bố toát ra, các nữ nhân vừa mới đi ra nhất thời sợ hãi, tưởng đã xảy ra chuyện gì.

- Lão công, ngươi, ngươi sao vậy?

Triệu Hân cẩn thận nhìn Vương Song, không hiểu Vương Song bị làm sao, đột nhiên lại bạo phát tức giận như vậy.

Ta tìm thấy nàng rồi!

Ánh mắt của Vương Song thâm trầm, nhìn rất dọa người, vừa nãy hắn cũng có cảm giác không đúng, nhưng không để ý, bây giờ cẩn thận suy nghĩ, hắn cảm giác được khí tức của nữ nhân thần bí lúc Đàm Long truy tìm tung tích!

- Nàng cũng là người của Thần Tổ!

Vương Song nghĩ đến khả năng này, không khỏi toát mồ hôi lạnh, nữ nhân này thậm chí còn không thèm giấu giếm ở trước mặt mình, còn đối mặt với mình ở trong trang viên, nếu nàng có ý muốn ra tay với mình, không biết có thể ngăn cản được không, nghĩ đến khả năng đó, hắn không khỏi thấy lạnh sống lưng.

- Không được, tuyệt đối không thể giữ nữ nhân này!

Ánh mắt Vương Song tản ra sát ý kinh người, thậm chí Triệu Hân ở trước mắt cũng bị dọa.

- Ta ra ngoài một chút!

Vương Song vội vàng rời đi, chỉ kịp nói với Triệu Hân một câu.

Thấy Vương Song vội vàng như vậy, Triệu Hân cũng biến sắc, trầm ngâm một hồi, quyết định tìm Đổng Châu để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.

Vương Song nhanh chóng tiến vào hoa viên, muốn tìm nữ nhân vừa nãy, phát hiện không còn khí tức của nàng nữa.

- Nữ nhân mới vừa nãy đâu?

Vương Song thấy một nữ hầu, vội vàng giữ nàng lại, nói điệu rất gấp, thấy Vương Song, nhận ra Vương Song đang rất vội, nữ tử sững sờ một chút, sau đó phản ứng lại.

- Nữ nhân nào, thành chủ, ngươi muốn tìm người sao?

- Là nữ nhân chuyên chăm sóc hoa cỏ giúp Tiệu Hân, dáng dấp thanh tú, tên gì thì ta không biết, vừa rồi còn ở đây!

Vương Song vội vàng miêu tả, quả thật có chút ão não tại sao ban nãy lại không hỏi thăm tên của đối phương.

- Không có người đó nha, hoa do Triệu bộ trưởng trồng đều là do ta trông coi, sao lại có người khác được!

Nữ tử sửng sốt, không thể giải thích được.

Sắc mặt của Vương Song trở nên âm trầm, sau đó khoát khoát tay, tỏ ý đối phương có thể rời đi, nữ nhân này thấy tâm tình của Vương Song không tốt, vội vàng rời khỏi.

- Lại để đối phương chạy thoát rồi!

Ánh mắt Vương Song toát lên sát khí, rất không cam lòng, Tinh Thần Lực kinh khủng từ trên người hắn toát ra, bao quanh mỗi tấc đất trong vườn hoa, muốn tìm ra chút dấu vết của đối phương, đáng tiếc, vẫn không tìm thấy.

Ngay lúc Vương Song muốn từ bỏ, đột nhiên phát hiện một chút khí tức rất nhỏ, giống như một ngọn lửa sắp tắt, lúc nào cũng có thể biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận