Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 135: Lập uy! (2)

Ngày thứ hai, sau khi Vương Song thức dậy, phát hiện đám người Lâm Tuyết Tình đang nấu một nồi cháo lớn trong sân, bên cạnh còn có rất nhiều màn thầu, đang phân phát cho mọi người trong sân. Những người này trước đó ăn đều là cháo loãng có thể nhìn thấy đáy, ngay cả có bao nhiêu hạt gạo trong bát đều có thể đếm được, càng đừng nói đến các loại màn thầu, bởi vậy, có thể có được đồ ăn như thế, bọn họ đều vô cùng thỏa mãn.

Nhìn thấy Vương Song, Đổng Châu ở một bên đi tới cười nói :

- Tiểu Song, ngươi ngược lại ném phiền phức cho ta, chính mình lạinhàn rỗi!

- Hi hi, đây không phải là biết nhiều khổ nhiều sao!

Vương Song khẽ cười. Nhìn mọi thứ trước mắt ngay ngắn rõ ràng, trong lòng cũng không khỏi bội phục năng lực chỉ huy của Đổng Châu.

- Đều không cần cướp, từng người một, ai cũng đều có!

Lâm Tuyết Tình ở một bên phân phát đồ ăn cho đám người, bọn họ xếp thành hai hàng dài, người nào cũng có chút tranh nhau chen lấn tới đằng trước.

- Ô….ô….

Đột nhiên, Vương Song nghe thấy tiếng khóc của một đứa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn, ở giữa một cái hàng dài, một bé trai lớn nhỏ không đến bảy tám tuổi bị một tên hán tử trực tiếp đẩy sang một bên, chính mình chiếm vị trí của đối phương. Những người khác e ngại vóc dáng của đối phương, cũng đều không dám nói gì.

- Ngươi sao lại chen ngang? !

Lâm Tuyết Tình nhìn đại hán trước mắt, có chút tức giận, trước ngực không ngừng chập trùng. Dứt lời, muốn tiến lên đỡ bé trai bị đẩy ngã kia đứng dậy.

- Tiểu đệ đệ, ngươi không sao chứ?

Lâm Tuyết Tình quan tâm mở miệng nói.

- Ô, hắn cướp vị trí của ta! Đó là vị trí của ta!

Bé trai lau nước mắt khóc thút thít nói.

- Ta đâu có chen ngang, rõ ràng là nó đến chen hàng của ta, không chen được, tự mình bị ngã! Không tin, ngươi hỏi những người khác!

Nam tử lập tức tự tin nói, còn vừa nhìn những người khác, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết.

- Ngươi!

Lâm Tuyết Tình tức đến nỗi đỏ bừng mặt.

- Mau phát cơm đi! Ta đói rồi!

Nam tử có chút không kiên nhẫn mở miệng.

Những nữ nhân khác một mặt tức giận nhìn tên nam tử này, nhưng mà thật sự không biết nên xử lý như thế nào. Trong đội ngũ của Vương Song hầu hết đều là một số nữ nhân, bây giờ cũng đang trực ban, người thì canh gác, người thì nghỉ ngơi.

- Vương Song, ngươi xem đây?

Trương Dao nhìn bạn thân của chính mình phải chịu loại đối đãi này, đi đến bên cạnh Vương Song khẽ nói.

- Giao cho ta!

Vương Song trực tiếp tiến lên một bước đi tới, căn bản không có dùng bất kỳ lực lượng gì, trong chớp mắt đi thẳng về phía trước.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Nam tử có chút ngoài mặt mạnh miệng lên tiếng, đối với Vương Song, hắn vẫn nhẫn ra, biết được hắn là Tiến Hóa Giả, hắn có thể làm càn trước mặt những nữ nhân này, nhưng nếu đối mặt với Vương Song, căn bản không dám giống như trước đó.

- Làm gì?

Vương Song cười lạnh một tiếng, loại cặn bã này, không dám đối mặt với đám côn đồ, cũng sẽ chỉ bạo ngược trong nhà, chính mình khinh thường loại người này nhất. Cho nên, ánh mắt lạnh băng, một đao trực tiếp chém ngang, “phốc”, máu tươi phun ra, một cái đầu lâu trực tiếp lăn xuống đất.

- A, giết người rồi!

- Giết người rồi!

Những người khác xôn xao giật mình, từng người hoảng sợ kêu lên. “Rầm rầm”, lấy Vương Song làm trung tâm trực tiếp trống đi một vòng lớn.

- Vương Song, ngươi….

Đám người Lâm Tuyết Tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Song, người chết, bọn họ nhìn thấy quá nhiều, cho nên, ngược lại không có kinh sợ, chỉ là có chút kinh ngạc bởi thủ đoạn của Vương Song tàn bạo như vậy.

- Các ngươi thật sự coi Vương Song ta thành bùn nhão nặn không thể trát tường sao, ta cứu các ngươi, không có nghĩa là các ngươi có thể muốn làm gì thì làm, làm càn như thế.

Vương Song lạnh lùng nhìn đám người, chậm rãi liếc nhìn bốn hướng.

- Nếu ta đã cứu các ngươi, vậy thì, mọi thứ ở nơi này đều thuộc về ta, mạt thế đến, pháp luật pháp quy trước đó toàn bộ biến thành từng tờ giấy vụn, cường giả vi tôn!

- Ta mạnh hơn các ngươi, vậy thì, tất cả các ngươi đều phải nghe lời ta, nếu không, nam nhân này chính là kết cục của các ngươi!

Vẻ mặt tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn Vương Song, trường đao của hắn lúc này vẫn đang nhỏ xuống máu tươi, máu tươi rơi trên đất, phát ra tiếng “tí tách”.

- Các ngươi, ở nơi này, thì phải tuân thủ quy tắc của Vương Song ta, nếu không, ta sẽ không giảng đạo lý với các ngươi, cũng sẽ không dùng cái hình phạt gì, chỉ có một chữ, chính là chết!

Giọng nói lạnh lùng của Vương Song vang vọng trong sân này. Tất cả mọi người đều im lặng không dám mở miệng.

Dường như có chút hiểu rõ sự kinh sợ của đám người, Vương Song dần dần ôn hòa, tiếp tục nói :

- Đương nhiên, chỉ cần các ngươi không gây sự, vậy thì ta cũng sẽ không tùy tiện giết người !

- Được rồi, mọi người tiếp tục lĩnh đồ ăn đi!

Dứt lời, Vương Song lập tức rời khỏi sân đi về phía cửa thôn.

- Nào nào nào, mọi người nhận cơm!

Lâm Tuyết Tình lần nữa về chỗ cũ, tiếp tục phân phát đồ ăn, đầu tiên đặt đồ ăn vào trong tay bé trai bị đẩy đến bên cạnh.

Mọi người lần này đều yên lặng xếp thành hai hàng, không ai dám lại chen hàng, so với trẻ con trong nhà trẻ còn muốn nhu thuận hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận