Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 500: Đại Hình Quân Hoả Khố! (2)

- Nếu bọn họ đã có ý giết chúng ta, bất kể là nguyên nhân gì, là ai chủ đạo, đều phải trả giá!

Thu Ảnh Đồng lạnh lùng mở miệng.

Đám người Thu Báo Quốc cũng đi đến, trước đây bọn họ không phát hiện Đàm Long, hiện giờ bọn họ đánh nhau rồi đám người Thu Báo Quốc mới phát hiện. Đây cũng là điều khiến bọn họ sợ hãi, nếu đám người này nhân lúc Vương Song đang chiến đấu mà ra tay với bọn họ. Đối diện với mấy chục tên Tiến Hoả Giả, e rằng bọn họ sẽ bị tổn thất nghiêm trọng!

Tuy bọn họ không nghe được cuộc nói chuyện của đám người Vương Song, nhưng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

- Ảnh Đồng nói không sai, người của Thiên Chi Thành ta không phải ai muốn động vào cũng được!

Giọng nói cứng rắn của Thu Báo Quốc vang lên, không để người khác phản bác lại.

Đám người Hồng Vũ, Trầm Phượng khẽ nheo mắt, sắc mặt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt. Chỉ cần một mệnh lệnh của Vương Song, sẽ lập tức ra tay!

Thấy hành động của đám người Vương Song, khoé miệng Đàm Long nở nụ cười khổ. Sau đó, có người khẽ kéo hắn, Đàm Long quay đầu nhìn, là một người bạn của mình. Người này khẽ lắc đầu ý bảo Đàm Long đừng quản chuyện của đám người kia nữa!

Trong lòng Đàm Long hiểu rõ những lời ban nãy của mình đã xem như hết tình hết nghĩa rồi, dù là ai cũng không thể nói được những lời như vậy. Nhưng hắn vẫn không cam lòng, đây đều là những lực lượng cốt cán ở thành phố Long Giang của hắn. Một khi mất đi bọn họ, tuyệt đối sẽ là một tổn thất rất lớn và đáng tiếc.

- Vương thành chủ, ta biết bọn họ đã phạm sai lầm, chắc chắn phải trả giá. Nếu đã vậy, ta sẽ dùng chức vụ đoàn trưởng của quân đoàn thứ tư để đổi lấy, hy vọng ngươi có thể tha cho bọn họ một lần! Không biết như vậy có được không!

Đột nhiên, Đàm Long lại nói như vậy.

Soạt!

Đám người có hơi ồn ào và ngạc nhiên nhìn Đàm Long, bọn họ không ngờ Vương Song lại đưa chức vụ đoàn trưởng của quân đoàn thứ tư cho Đàm Long. Mà càng khiến bọn họ ngạc nhiên là Đàm Long lại cầu xin những kẻ địch đánh bán sống bán chết ban này, đã vậy còn dùng chức vụ đoàn trưởng của quân đoàn thứ tư để đổi lấy mạng sống cho đám người kia.

- Hắn điên thật rồi!

Đám người Trầm Phượng lẩm bẩm, không biết não Đàm Long có phải bị chuột rút rồi hay không, vậy lại lại vì một đám kẻ địch mà vứt bở tiền đồ của bản thân!

Trương Lượng nở nụ cười chế giễu, nhìn Đàm Long:

- Ha, Đàm Long, cái tên giả tạo nhà ngươi, người khác không biết, chứ ta còn không hiểu ngươi sao. Ngươi giữ lại những người này còn không phải để sau này có chút quyền lên tiếng ở trong thế lực của Vương Song, chiếm nhiều lợi ích hơn cho bản thân sao! Những tên Tiến Hoá Giả này chẳng qua chỉ là con cờ của ngươi mà thôi! Vậy mà còn xem mình như một vị thánh cứu tế! Khụ khụ…

Khoé miệng hắn nhuốm máu, nhưng hắn ta không để ý, dựa lưng xuống đất, vẻ mặt chế nhạo nhìn Đàm Long.

Lúc này đám thuộc hạ của Trương Lượng chẳng hề để ý đến lời nói của hắn ta, khi nghe được quyết tâm muốn giết bọn họ của Vương Song thì đã hồn lìa khỏi xác rồi. Tuy bọn họ đều là Tiến Hoá Giả, nhưng gan còn nhỏ hơn cả những người bình thường. Bọn họ rất sợ chết, bởi vì khó khăn lắm bọn họ mới trở thành một Tiến Hoá Giả, bọn họ còn muốn hưởng thụ tiếp! Nếu cứ như vậy bị chết trong tay Vương Song, thử hỏi sao bọn họ có thể cam lòng cho được!

- Vương thành chủ, bọn ta sai rồi, đều là tên khốn Trương Lượng ép bọn ta làm!

- Đúng, đúng, đúng, bọn ta không hề muốn ra tay!

- Tha mạng, nể mặt Đàm lão đại mà tha cho bọn ta đi, sau này bọn ta không dám nữa đâu!

- …

Sắc mặt Đàm Long thay đổi, nhìn Trương Lượng thở dài. Vẻ mặt tràn đầy thất vọng:

- Lão Trương à, ngươi thật khiến ta quá thất vọng! Nhưng quyền lực đã làm mở mắt ngươi, cũng tại ta, ban đầu giao hết mọi thứ cho ngươi, nhưng lại không ràng buộc dã tâm của ngươi!

- Nhưng ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc con trai ngươi, cho đến khi nó trưởng thành!

Vương Song nhìn Đàm Long, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, Vương Song quay đầu, nhàn nhạt nói:

- Đàm Long, ngươi nghĩ kỳ chưa, lấy chức vụ đoàn trưởng của quân đoàn thứ tư ở Thiên Chi Thành ta để đổi tính mạng cho đám người nảy. Ngươi phải hiểu rằng chức vụ này đại diện cho điều gì đó!

- Cảm ơn, nhưng ta vẫn giữ nguyên quyết định như trước!

Đàm Long chắc chắn nói. Đám người phía sau hắn nóng lòng, muốn kéo nhưng không kéo được.

- Được, ta sẽ tha cho bọn họ, nhưng chức vụ đoàn trưởng của ngươi cũng không còn nữa. Sau này ngươi sẽ là một thành viên của Thiên Chi Lợi Nhẫn, khi nào tích luỹ đủ công lao, ngươi sẽ được trở về chức vụ đoàn trưởng quân đoàn thứ tư của ngươi!

Vương Song đồng ý với yêu cầu của Đàm Long.

Nghe thế Đàm Long cũng không cảm thấy thất vọng, ánh mắt lướt qua tia vui mừng. Mà những thuộc hạ dưới tay Trương Lượng thì sống sót qua khỏi tai nạn, ai nấy đều lần lượt đến cảm kích Đàm Lòng.

- Cảm ơn Đàm lão đại!

- Cảm ơn Đàm Ca đã cứu bọn ta!

- Đàm Ca…
Bạn cần đăng nhập để bình luận