Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2013: Thiên kiêu tụ tập dưới núi Thời Quang! (2)

Bạch Vũ mặc một thân bạch y, đứng ở nơi đó, giống như là một vị Thần tiên, nhìn thân ảnh đang ngồi xếp dưới đất, trong mắt khẽ chuyển động một vòng ngưng trọng, chẳng qua suy nghĩ một chút, vẫn bước lên phía trước:

– Hứa huynh, ba ngày không gặp, ngươi khiến ta phải phải lau mắt mà nhìn, Kiếm Vạn Sinh, Lâm Băng Lam đều lần lượt thất bại phải chạy trốn dưới tay thủ hạ của Hứa huynh!

– Sao ta có thể làm như vậy, người cao hứng nhất hẳn là ngươi đi, không có hai tên cao thủ này cản đường, cơ hội ngươi thu được danh ngạch vào Thời Quang Đàm không phải càng lớn sao!

Hứa Thiên mở mắt ra, nhìn Bạch Vũ ở phía đối diện, sắc mặt không thay đổi nói.

– Đúng vậy, thế nhưng ngươi cứ như thế mà làm mất lòng Kiếm Vạn Sinh cùng Lâm Băng Lam, phải biết rằng, bọn họ mặc dù trọng thương, nhưng cũng không có chết, một khi thương thế khôi phục, người xui xẻo thế nhưng là chính ngươi!

Bạch Vũ mỉm cười, ẩn ý nói.

– Vậy cũng không liên quan tới ngươi!

Hứa Thiên lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục nhắm mắt, không còn để ý tới đối phương, thấy thế, thần sắc Bạch Vũ lộ ra vẻ nghi ngờ, cũng không nói thêm gì, tùy ý tìm một vị trí ngồi xếp bằng.

Hắn vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đột nhiên, nơi chân trời, một đạo chiến ý kinh thiên động địa dâng lên, giống như kim qua thiết mã, trống trận vang rền, lại phảng phất như một chiến trường mênh mông, vô số cường giả võ đạo gầm thét.

– Kia là ai? Chiến ý thật mạnh!

Tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, rung động nhìn về phía chân trời!

Chiến ý mạnh mẽ như vậy, bọn họ chưa từng nhìn thấy, chỉ phát giác được cỗ chiến ý, từ tận sâu trong linh hồn bọn họ phát ra từng trận run rẩy.

“Ầm” “ầm” “ầm”...

Sóc khí truyền xoong, hàn quang chiếu thiết y.

Một thân ảnh mặc thiết giáp từ phía xa xa từng bước từng bước đi tới, mỗi lần bước ra một bước, đều có chiến ý kinh khủng quét ngang, hiện ra khí thế hung hãn, vô cùng vô tận!

– Chiến ý như vực sâu, đây là người của gia tộc kia!

Không biết khi nào, Ma Phong đã ra khỏi cung điện màu vàng óng, đứng ở bên cạnh Hứa Thiên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn thân ảnh ở phía chân trời!

– Gia tộc nào?

Hứa Thiên có chút nghi ngờ hỏi, nhìn đạo thân ảnh ở xa xa kia, hắn cảm nhận được một cổ chiến ý kinh khủng, thậm chí cỗ chiến ý này dường như hóa thành thực chất!

Hắn không dám tưởng tượng, trên đời lại có người có chiến ý đạt tới mức như này!

Bạch Vũ cũng đứng dậy, nhìn sang người kia, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm, hắn cũng không nghĩ tới, Thời Quang Đàm mở ra, vậy mà lại hấp dẫn nhiều cao thủ tới như vậy!

– Một gia tộc Tinh Vực Trung Ương không thể đắc tội nhất, dù cho là Ma Kha nhất tộc ta cũng vô cùng e dè!

Vẻ mặt Ma Phong nghiêm túc đáp.

Nghe vậy, trong lòng Hứa Thiên và Bạch Vũ cũng dâng lên một vòng hơi lạnh, cảm giác có chút đau đầu. Nhất là Hứa Thiên, vừa mới xử lý Kiếm Vạn Sinh và Lâm Băng Lam, khiến cơ hội lấy được danh ngạch vào Thời Quang Đàm có hi vọng, nay lại bỗng nhiên có kẻ đâm ngang, trong lòng hắn không biết có bao nhiêu phiền muộn!

– Một gia tộc đáng sợ như vậy, tại sao lại tới Nam Tinh Vực chúng ta tranh đoạt cơ duyên!

Hứa Thiên hừ lạnh một tiếng, có chút khó chịu nói.

– Ha ha, ai biết được, chỉ là không biết đây là vị nào trong gia tộc kia, hi vọng không phải người kia!

Ma Phong lắc đầu, đồng dạng cảm thấy vô cùng đau đầu!

Rất nhanh, thân ảnh này chấn động, trong nháy mắt đã rơi xuống, đứng ở một chỗ đất trống.

Ba vị Tôn giả bên cạnh Thời Quang Thần Sơn cũng cực kỳ chấn động nhìn thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, loáng thoáng nghĩ tới một số chuyện.

– Gia tộc kia, bọn họ vậy mà cũng sẽ phái cao thủ tới ư!

Bọn họ nhìn nhau một cái, cảm giác có chút không hiểu, gia tộc kia, không hề thua kém Thời Quang Thần Tông bọn họ, gia tộc ấy sẽ nhìn trúng Thời Quang Đàm sao!

Chẳng qua, người kia rơi xuống, không hề lên tiếng, hai mắt nhắm nghiền, đứng ở nơi đó, giống như là một pho tượng, chiến ý mãnh liệt vờn quanh thân thể hắn.

Trong vòng phương viên trăm thước, không ai thực sự có can đảm tới gần!

Ba người Bạch Vũ, Hứa Thiên, và Ma Phong cũng kiêng kỵ nhìn đối phương một cái, ngay sau đó trầm mặc không nói.

Trong lòng bọn họ cũng chuyển động vô số suy nghĩ, bây giờ, nước ở nơi này càng ngày càng sâu, cũng hấp dẫn vô số cao thủ đến đây, bọn họ đều cảm giác được từng tia bất an.

Đông đảo thiên kiê ở chung quanh, nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng nghiêm túc, túm năm tụm ba bàn luận lên, đối với người bỗng nhiên xuất hiện này đều cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng không người nào dám tiến lên hỏi thăm.

Sáng sớm ngày thứ ba, mặt trời vừa mới mọc lên, vô biên kim quang chiếu xuống, giống như dát lên 1 tầng kim bạc.

Lúc này, lần lượt từng bóng người bay về nơi này, mấy người này không hề che dấu khí tức, trong nháy mắt đã rơi xuống!

Nhìn thấy cái này mấy đạo thân ảnh, trong mắt mọi người hiện lên một vẻ khiếp sợ.

– Lâm Băng Lam!

– Đệ nhất thiên kiêu của Đế Thần học viện: Tôn Ngôn!

– Hì hì , xem ra tất cả mọi người đều rất chào mừng chúng ta nhỉ!

Tôn Ngôn cười hì hì nói, nhìn bốn phía, trong mắt chớp động một vòng tinh quang.

– A, kia chính là Hứa Thiên đi, Băng Lam tỷ tỷ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận