Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 276: Đoàn tụ! (2)

Làm phụ mẫu, bất kể con cái đạt được thành tựu gì, mối quan tâm lớn nhất luôn là sự an toàn của hài tử bọn họ!

Vương Song hít một hơi thật sâu, nhìn gương mặt già nua của phụ mẫu, miễn cưỡng lộ ra nụ cười:

- Phụ thân, mẫu thân, ta không sao, hài nhi bất hiếu, không tìm được mọi người sớm, để mọi người phải chịu khổ rồi!

- Không sao, trở về là tốt! Về là tốt rồi!

Nhị lão không ngừng thấp giọng nói, âm thanh vô cùng vui vẻ.

- Tiểu Song, làm sao đệ đến được đây? Còn trở thành một Tiến Hoá Giả nữa?

Lúc này, Vương Cầm ở một bên mở miệng hỏi, ban đầu có chút bất ngờ nhưng hiện tại lại có chút nghi hoặc. Đệ đệ ruột của nàng vốn dĩ là người bình thường, vừa xoay người, đã trở thành một Tiến Hoá Giả! Lại còn đến đây.

Vương Song nhìn tỷ tỷ của mình, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

- Ta đi tìm ngươi, tỷ tỷ.

Vương Song nhìn tỷ tỷ, có chút buồn bực nói:

- Nhưng lúc ta dẫn người đi tìm ngươi, mới biết được ngươi đã rời đi rồi! Sau đó, vì một số lý do mà ta đã đến đây! Không ngờ mọi người lại đến nơi này!

- Lúc đó chúng ta biết thành phố Giang Nam ngày càng nguy hiểm, sau đó lập tức dẫn Lam Lam, theo đại đội rời đi, cũng đã trải qua cửu tử nhất sinh, rốt cục thì đến nơi này, không nghĩ tới thành phố Hoa Tân này cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng cũng không còn cách nào, ít nhất thì cũng có quân đội bảo vệ, có thể bảo đảm an toàn!

Nhìn tỷ tỷ thở dài một hơi, sau đó ngay lập tức hắn trở nên hưng phấn, có chút vui vẻ nói:

- Không nghĩ tới có thể gặp được phụ thân mẫu thân, họ cũng đến nơi này!

Vương Song hơi ngạc nhiên, nhìn phụ mẫu, mẫu thân Trương Phương giải thích:

- Thôn chúng ta cách thành phố Hoa Tân chỉ có bốn mươi dặm đường, sau ngày mạt thế, bọn ta nghe đài phát thanh, biết được căn cứ thành phố Hoa Tân được thành lập, phụ thân ngươi lập tức lái xe, sau đó bọn ta đã đến nơi này!

- Vậy mọi người không bị thương chứ?

Vương Song có chút quan tâm hỏi, trong mạt thế bị thương tuyệt đối là vấn đề trí mạng, nếu như không có dược vật, chỉ có thể chờ chết.

- Không, người trong thôn chúng ta phần lớn đều đi ra ngoài làm việc, người cũng không nhiều lắm, hơn nữa cửa lớn cũng đóng lại, khi biết có loại quái vật này xuất hiện, thì lại càng không mở cửa, kiên trì mấy ngày, nghe đài phát thanh, bọn ta cho rằng chính phủ đã giải quyết xong nguy cơ, cho nên mới tới nơi này! Nhưng không ngờ là thế giới lại loạn như vậy!

Phụ thân Vương Hải lắc đầu thở dài. Hắn là người của thế hệ cũ, thời đại của hắn, mặc dù cuộc sống của người dân không mấy khá giả, nhưng phong tục dân gian rất đơn giản, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau. Làm sao có thể loạn như bây giờ, đạo đức thì như rác rưởi, hoàn toàn bị chà đạp dưới chân, chỉ còn lại sự điên cuồng và tàn nhẫn.

Nghe phụ thân nói vậy, Vương Song cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, biết phụ mẫu không thể tiếp nhận, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, lại nhìn thấy Lam Lam tập tễnh bước về phía nửa cái bánh bao trên bàn.

- Ăn… Ăn…

Nghe giọng nói non nớt của Lam Lam, tỷ tỷ vội vàng bước lên, dùng nước nóng ngâm một nửa chiếc bánh bao kia.

Trong phòng chỉ còn nửa cái bánh bao khô, nên để dành cho tiểu hài tử, dù sao, tiểu hài tử còn phải lớn, có thể đói bất cứ lúc nào.

Nhưng ở mạt thế hiện tại, cho dù là nửa cái bánh bao, đặc biệt là người bình thường trong mạt thế, cũng không phải là thứ có thể tùy ý lấy ra, chỉ sợ là bọn họ đã tận lực mới có thể tiết kiệm được.

Thấy Lam Lam muốn ăn loại lương thực này, Vương Song bước lên một bước, ôm Lam Lam lên, ném nửa cái bánh bao kia ra ngoài!

- Tiểu Song, ngươi làm cái gì vậy! Đó là bánh bao mà bọn ta phải tiết kiệm mới có được!

Vương Cầm có chút đau lòng nhìn bánh bao bị ném ra ngoài, tức giận nói với Vương Song. Phải biết rằng bọn họ có năm người, cho dù mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh bao thì cũng phải hơn bốn cái bánh bao, may mắn bọn họ có đầu óc làm ăn, lấy một ít quần áo ra bán! Tiền kiếm được miễn cưỡng đủ để bọn họ sống, nhưng lại bị Cuồng Đao Hội ức hiếp, cuộc sống càng khó khăn hơn!

Vương Song không trả lời, trong tay không biết từ đâu xuất hiện một gói sữa, Vương Song xé một lỗ, đút cho Lam Lam.

Đôi môi Lam Lam cảm nhận được hương vị ngọt ngào của sữa, mắt híp lại, rúc vào người Vương Song, vẻ mặt hưởng thụ uống sữa, giống như một con mèo nhỏ.

Những người khác đều trợn to mắt, nhìn Vương Song biến hoá, đột nhiên xuất hiện một gói sữa, hơn nữa còn là thật, bọn họ đều cảm thấy thật không thể tin nổi. Mặc dù Tiến Hoá Giả có đủ loại năng lực, nhưng chưa từng nghe qua có thể biến ra đồ vật!

- Đây là gì vậy?

Vương Song nhìn bộ dạng kinh ngạc của bọn họ, mỉm cười, sau đó vung tay lên, trên bàn trước mặt xuất hiện một đống lương thực, gà quay, bánh mì, sữa, giăm bông và nhiều thứ khác, giống như vừa mới mua từ siêu thị về.

Bọn họ một lần nữa mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn một đống thức ăn đột nhiên xuất hiện! Đây chẳng lẽ là nằm mơ, nếu không thì chuyện gì đã xảy ra, hôm nay mỗi một chuyện đều làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận