Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 399: Cút!

Thân thể Lưu Phong không ngừng chuyển động trên không trung, sau đó mạnh mẽ ngã trên mặt đất, hai tay truyền đến thanh âm “răng rắc” “răng rắc” hiển nhiên xương cốt đã bị vỡ ra.

- A!

Lưu Phong kêu thảm thiết, mặt mũi trên mặt bầm dập, hai tay giống như không có xương rũ xuống.

- Hiện tại tha cho ngươi một mạng, đừng để ta phải gặp lại ngươi!

Vương Song lạnh lùng nhìn đối phương, lại cất bước đi thẳng về phía trước.

Lưu Phong không dám nói lời nào đầu đầy mồ hôi lạnh, tựa như chó nhà có tang chạy ra bên ngoài.

Đợi cho Lưu Phong rời đi, Mặc Vũ Tình nhẹ thở ra sắc mặt phức tạp nhìn Vương Song, sau đó liền gắt gao đi theo Vương Song, Vương Song đi đến đâu nàng sẽ đi đến đó.

Trầm Kỳ trong bể bơi nhìn Mặc Vũ Tình có một Tiến Hoá Giả ra mặt cho nàng, không khỏi ghen ghét dữ dội.

- Đáng chết, còn thật sự cho rằng ngươi lạnh lùng thanh thuần như băng, xem ra cũng chỉ là cái thứ lẳng lơ âm thầm quyến rũ một Tiến Hoá Giả! !

Nữ tử quay đầu lại nhìn qua nam tử bên người mình, cũng bị một màn vừa rồi doạ cho sợ hãi, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn thân ảnh Vương Song.

- Phế vật!

Trong lòng nữ tử thầm mắng, nhìn Vương Song, trong ánh mắt lộ ra say mê “Chỉ có ta mới có thể xứng với vị đại nhân này.... . “

Vương Song không quan tâm bản thân làm ra động tĩnh, dù sao không ai là đối thủ của mình, nhưng cái đuôi nhỏ phía sau lại gắt gao đi theo mình, nhưng thật ra làm cho mình có chút để ý.

- Ngươi đi theo ta làm gì?

Vương Song mạnh mẽ xoay người, nhìn nữ tử lạnh lùng nói.

Bị động tác của Vương Song làm cho hoảng sợ, Mặc Vũ Tình bình tĩnh lại tinh thần, nhìn Vương Song thưa dạ mở miệng:

- Trước đó ta có nói qua, chỉ cần ngươi có thể cứu ta, ta chính là người của ngài!

- Ồ, một khi đã như vậy, vậy thì cởi quần áo ra đi!

Vương Song cười như không cười nhìn nàng.

Mặc Vũ Tình sửng sốt, sắc mặt trở nên đỏ bừng, hai tay gắt gao nắm lấy góc áo có chút không biết làm sao.

- Xem ra ngươi cũng không nguyện ý đến vậy.

Vương Song thản nhiên nói.

Sắc mặt nữ tử chớp mắt tái nhợt đi, có chút run rẩy giơ tay lên cởi áo của mình.

Nhưng không đợi đến khi tay nàng dừng ở trên người, đột nhiên thấy sắc mặt Vương Song trở nên vô cùng âm trầm, không khỏi hoảng sợ.

Lúc này Lưu Phong đi theo một bóng người có khí thế hung ác hướng tới nơi này, thân ảnh người này cường tráng, nhưng vẻ mặt dữ tợn hung quang trong mắt toả ra bốn phía, giống như một lời không hợp là có thể máu tươi ba mét.

- Là ai, ai dám ở trong trang viên làm càn đả thương người! Quả thực là to gan lớn mật!

Nam nhân hùng hổ vừa hướng về nơi này vừa hét lớn.

- Là Tôn Lập đại nhân, hắn là bang chủ Cự Quyền Bang, thân là một Tiến Hoá Giả làm sao có thể giúp Lưu Phong ra mặt?

- Suýt nữa đã quyên cha của Lưu Phong trước đây có cứu Tôn đại nhân một mạng, cho nên quan hệ bọn họ vô cùng tốt! Bình thường có chuyện gì Lưu Đại Cục Trưởng cũng sẽ tìm hắn để hỗ trợ, không nghĩ tới Lưu Phong cũng có thể mời được Tôn đại nhân ra mặt!

- Ha ha, Lưu Phong này quả thực là không biết sống chết, kích động đến một đại nhân Tiến Hoá Giả lại còn là địch của một Tiến Hoá Giả khác, đây chính là tội lớn, nếu bị thị trưởng Trương biết cho dù hắn có cha là cục trưởng cục cảnh sát cũng khó tránh khỏi một kiếp!

- ......

Mọi người bàn tán ầm ĩ, toàn bộ đều có tâm tình xem kịch hay, lúc trước vì đề phòng Tiến Hoá Giả nội đấu làm tiêu hao thực lực căn cứ, bọn người Lôi Thành tuyên bố nghiêm cấm Tiến Hoá Giả tranh đấu, nếu không, xử nặng!

Một khi trái lệnh, có thể hai vị đại nhân Tiến Hoá Giả không có việc gì nhưng Lưu Phong châm ngòi cho hai vị tranh đấu cho dù là cha hắn cũng đừng nghĩ muốn bảo vệ cho hắn!

Chỉ là bọn họ không biết trong lòng Lưu Phong cũng có oan ức, hắn cũng không dám châm ngòi cho một vị Tiến Hoá Giả cùng với một vị đại nhân Tiến Hoá Giả khác tranh đấu, cái này hoàn toàn là trùng hợp.

Hắn ra ngoài không bao xa muốn đi tìm một thầy thuốc xem tay của mình nhìn xem có thể hay không có thể liền lại, không nghĩ rằng gặp được Tôn Lập, Tiến Hoá Giả này bởi vị cha từng cứu hắn một mạng cho nên đối với hắn vô cùng tốt, khi nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy trực tiếp lửa giận lên cao, mang theo hắn đi tìm người làm hắn bị thương Vương Song.

Hắn đã rất đau khổ cầu xin đối phương đừng tới tìm Vương Song gây phiền toái nhưng Tôn Lập không nghe, ngay lập tức lôi cả hắn đến, chỉ vào mọi người ở đây hỏi hắn ai đã đả thương hắn.

Hắn nào dám nói, hiện giờ hai người chưa có động thủ nên mọi thứ còn có đường cứu vãn, nhưng một khi động thủ, hắn hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Nhìn Lưu Phong không nói lời nào, Tôn Lập trừng đôi mắt như chuông đồng nhìn xung quanh, phát hiện bóng dáng Vương Song, từ trên người Vương Song cảm nhận được một cỗ hơi thở tương tự, chớp mắt tập trung mục tiêu.

“Nhưng thân ảnh này sao lại quen thuộc như vậy? Hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi?”

Tôn Lập có chút nghi hoặc nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận