Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 171: Nghi hoặc

Vương Song nhìn thấy cảnh tượng thế này chỉ cảm thấy ghê tởm không thôi, trong dạ dày đang không ngừng cuồn cuộn. Nếu không phải bản thân lo lắng thủ hạ của hai bên xung đột sẽ có thể bị thương thì hắn đã trực tiếp ra tay rồi! Tuy đối phương có lựu đạn, nhưng tốc độ của bản thân cũng đủ để né những lựu đạn kia.

- Thật ngại quá, chỗ lương thực này là của bọn ta, các ngươi đi nơi khác tìm đi!

Vương Song không thèm quan tâm đến diễn xuất của đối phương nữa, vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt loại yêu cầu vô lý kia của đối phương.

- To gan, Trầm ca của bọn ta để mắt đến các ngươi mới phân cho các ngươi một nửa lương thực, cho các ngươi thể diện mà các ngươi lại không cần!

Lúc này, một nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh Trầm Hải kiêu ngạo nói, dường như hắn không xem Vương Song ra gì, chắc bình thường cũng hay ngang ngược như vậy, cho nên mới không xem bất kỳ ai ra gì.

- Nói cho ngươi biết, lương thực ở đây, bọn ta sẽ lấy đi hết, các ngươi nhanh cút đi, nếu không, lựu đạn của ông đây không có mắt đâu!

Nghe như vậy, Vương Song còn chưa mở miệng, Chương Nghiệp, Lưu Hâm, Trương Chấn đã vô cùng tức giận, trực tiếp phát động kỹ nặng, mọi người ở ohia1 sau thấy lão đại của mình bị sỉ nhục cũng lập tức biến sắc, trực tiếp giơ súng lên trực tiếp nhắm thẳng về phía đối phương, chỉ cần Vương Song ra lệnh một tiếng sẽ lập tức đánh cho đối phương thành tổ ong vò vẽ.

Đám người Trầm Hải cũng biến sắc, giơ súng lên nhắn về phía đám người Vương Song.

- Cạch cạch cạch

Bị rất nhiều AK47 nhắm vào, sắc mặt của Vương Song vẫn không có chút biến hóa nào, hắn vẫn đạm mạc nhìn đ1m người Trầm Hải ở trước mắt. Khí thế giống như vực sâu gợn sóng, cuồn cuộn nhưng lại thần bí.

- Làm càn!

Trầm Hải biến sắc, hắn cảm nhận được ánh mắt của Vương Song, không khỏi xoay người một cái, tát một cái "Bốp" vào mặt người kia, hằn lên bàn tay đỏ chói.

- Trầm ca!

Nam tử ôm mặt, vẻ mặt không thể tin mà nhìn Trầm Hải.

- Chúng ta là người, không phải cướp!

Vẻ mặt nam tử vô cùng đau đớn, nhìn đối phương:

- Nếu bọn họ có khó khăn, vậy chúng ta không được ép buộc người ta, ai cũng có khó khăn! Khó khăn của chúng ta chúng ta phải tự nghĩ biện pháp mà giải quyết!

- Xem ra ngươi ở trong mạt thế đã lâu, cũng đã bắt đầu nhẫn tâm rồi, đợi đến khi trở về tự mình đi chịu phạt đi!

Nghe Trầm Hải nói vậy, nam tử bị đánh dường như lạnh run, cung kính gật đầu không lên tiếng nữa, ánh mắt lại nhìn Vương Song đầy thù hận.

Trầm Hải nói xong, quay đầu về phía Vương Song áy náy giải thích:

- Thật ngại quá, ta quản giáo có chút không nghiêm, khiến tiểu huynh đệ chê cười rồi! Ta thay hắn nhận lỗi với ngươi!

Vương Song nhìn thấu toàn bộ màn kịch này, lại cảm thấy dường như chẳng liên quan gì đến mình, thấy đối phương giải thích như vậy, hắn chỉ mỉm cười, khóe miệng cũng có chút lãnh khốc.

- Xin lỗi sao, hay để tự ta đến lấy!

- Không ổn!

Nghe Vương Song nói vậy, đám người Trầm Hải đều biến sắc, đặc biệt là hai Tiến Hóa Giả khác, bọn họ trực tiếp phát động kỹ năng của bản thân!

Cơ thể hắn nháy mắt vọt đến, giống như một người khổng lồ nhỏ vậy, cơ bắp cả người dường như là một khối sắt, chắn trước mặt nam tử trẻ tuổ. Nữ tử kia cũng vậy, bên ngoài cơ thể xuất hiện khoảng chừng mười mấy quả cầu tuyết màu xanh lam, hàn khí tản ra lạnh như văng cũng ngăn trở ở phía trước thành một lợp băng võng màu lam!

- Cốp

Một tiếng vang nhỏ, cơ thể của nam tử vừa mở miệng giờ giống như tơ liễu bị phá, lập tức bay ngược ra ngoài khoảng mấy chục mét, trên mặt đất xuất hiện một đường vết cắt thật dài.

- Ầm

Nam tử trực tiếp phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng khó coi mà nhìn về phía Vương Song.

- Chuyện này... ...

Trầm Hải và hai Tiến Hóa Giả khác nhìn thấy kỹ năng của hai người dường như chẳng có mấy tác dụng gì, thân ảnh của Vương Song không biết từ lúc nào đã trực tiếp xuất hiện ở phía sau bọn họ, chỉ bằng một quyền, thân thể đồng bọn của bọn họ đã lập tức bay ra ngoài!

Trong lòng bọn họ kinh hãi không thôi, thầm tự hỏi, nếu đổi lại là mình thì mình có thể chống cự được hay không, nhưng dù kết luận thế nào cũng khiến bọn họ lạnh lẽo không thôi, đến cả một chiêu của Vương Song mà bọn họ còn không ngăn được!

- Một quyền vừa rồi, vừa hay đã giáo huấn được ngươi! Sau này còn nói những lời kiểu đó nữa, chuyện sẽ không đơn giản như thế này nữa đâu!

Vương Song nhìn nam tử bị mình đánh trước mắt, có chút khinh thường bĩu môi.

- Dựa vào thứ như ngươi mà cũng dám nói ta như vậy á!

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Trầm Hải:

- Trầm huynh, ta thay ngươi dạy dỗ thủ hạ, chắc ngươi không ngại đâu ha!

- Ha ha, không ngại, không ngại!

Sắc mặt của Trầm Hải vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố gắng mà tươi cười nói chuyện.

- Đại Hải, Đặng Mai, các ngươi thu lại kỹ năng của mình đi,ta tin rằng Vương huynh đệ sẽ không ra tay với chúng ta đâu!

Nữ tử và nam tử kia nghe vậy thì thu lại kỹ năng của mình, nếu không thể đối phó được với Vương Song, bọn họ cũng không muốn ra tay nữa.

- Vậy mới đúng chứ, mọi người ai làm chuyện người đó là được rồi, nước sông không phạm nước giếng ha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận