Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1750: Đao thành! (2)

Nhìn đệ nhị trọng Hỏa Vực trước mắt đang không ngừng đốt cháy, Lâm phó viện trưởng hít sâu một hơi, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên, ánh mắt hắn chợt chuyển động, nhìn vào chỗ sâu trong đệ nhị trọng Hỏa vực, ở nơi đó, có một chút khí tức quen thuộc mơ hồ truyền đến.

– Đây là...

Trong mắt Lâm phó viện trưởng lóe lên một vòng kinh hãi, tựa như nghĩ đến cái gì, ánh mắt không ngừng chớp động.

– Chẳng lẽ, nhóc con kia chưa chết, thế nhưng mà, chuyện này sao có thể, đệ nhị trọng Hỏa vực, ngay cả ta cũng không dám tiến vào, hắn dựa vào cái gì có thể còn sống?

Trong lòng Lâm phó viện trưởng lẩm bẩm, thế nhưng cảm thụ được loại khí tức quen thuộc kia, hắn lại không nghĩ ra lí do.

Bỗng nhiên, Lâm phó viện trưởng nghĩ đến lời nói chính mình từng dò hỏi viện trưởng đại nhân:

"Viện Trưởng Đại Nhân, chẳng lẽ ngoài việc tấn thăng Bán Thánh Chi Cảnh, thì không có những biện pháp khác tiến vào đệ nhị trọng Hỏa vực này sao?”

"Ha ha, cũng không phải là không có biện pháp, chẳng qua ít nhất cũng cần có một kiện Thần Binh Bán Thánh, hoặc là trên người có có đại cơ duyên, vô cùng đặc thù..."

Nghĩ đến lời nói của viện trưởng, trong hai mắt Lâm phó viện trưởng dường như đều biến thành hai mặt trời nhỏ.

– Thần Binh Bán Thánh…

Lâm phó viện trưởng hít sâu một hơi, đây là lực lượng cường đại nhất dưới Thánh Binh, Thần Khí trấn quốc của Đại Tần Đế Quốc cũng chẳng qua chỉ là một kiện thần binh Bán Thánh!

Nếu như Tứ Tượng Đạo Quán bọn họ cũng có một kiện thần binh Bán Thánh tọa trấn, như vậy thì cho dù là vị thiên kiêu của Hắc Bạch Đạo Quán kia trưởng thành cũng không có khả năng sinh ra uy hiếp đối với Tứ Tượng Đạo Quán.

Chẳng qua, loại khả năng này quá nhỏ, thần binh Bán Thánh, đó là thứ phải hao hết vô số Thiên Tài Địa Bảo mới có thể sinh ra, mỗi một kiện đều có uy lực kinh thiên động địa, có thể xưng Thần Khí trấn quốc!

– Ta ngược lại thật ra càng tin tưởng khả năng còn lại là hắn có lẽ có cơ duyên, cho nên mới vẫn còn sống sót trong đệ nhị trọng Hỏa vực!

Lâm viện trưởng nhẹ giọng mở miệng, dù là loại khả năng này, bí mật ẩn giấu trên người Vương Song càng khiến hắn sinh ra lòng hiếu kỳ nồng đậm.

Nhưng, hắn cũng ghi nhớ những lời lúc trước viện trưởng, không thể đánh chủ ý tới học viên của Đạo Quán, đây là một môn quy sắt thép, tồn tại ở tứ đại Đạo Quán vô số năm qua, không có người nào dám vi phạm.

Lần nữa ngừng chân hồi lâu, Lâm phó viện trưởng cuối cùng vẫn rời đi, hỏa diễm nơi này sẽ thường xuyên bạo phát vô số tử sắc vụ khí, đối mặt ngọn lửa này, cho dù là hắn đều không dám tùy tiện tiếp xúc.

Theo sự rời đi của hắn, bên trong Thiên Hỏa bí cảnh lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có âm thanh hỏa diễm thiêu đốt.

Mà bên trong đệ nhị trọng Hỏa vực, Vạn Giới Châu lẳng lặng đứng thẳng trong hư không, mặc cho Tử Sắc Hỏa Diễm đốt cháy, không hề lộ ra một tia chống đỡ hết nổi, ngược lại càng khiến khí tức phát ra trên Vạn Giới Châu càng thêm cường đại.

Mà Tử Vân Thần Tinh, dưới sự thiêu đốt của vô tận Tử Hỏa cũng dần dần bắt đầu thay đổi hình dáng, dần biến thành hình dạng của một thanh đao!

Trong không gian hư vô, thời gian ở nơi này tựa như không có bất kỳ ý nghĩa gì, trong quán tưởng của hắn, một thanh tử sắc Thần Đao dần dần thành hình, thân đao năm thước ba tấc, chuôi đao một thước một tấc, trên thân đao có từng đạo từng đạo đường vân.

Theo sự thành hình của Thần Đao, một đạo khí tức thoáng qua giống như chồi non mới lên xuất hiện, tràn ngập một loại sinh cơ bừng bừng. Chẳng qua, đường vân trên Thần tựa như không có hoàn mỹ như vậy, mà bỗng nhiên có một số thiếu hụt cực lớn.

– Không tốt, lĩnh ngộ liên quan tới Đao Đạo của Vương Song quá ít, chỉ sợ không đủ chèo chống tới lúc Thần Đao thành hình!

Ở Vạn Giới Châu, nhìn thấy hình dáng của Tử Vân Thần Tinh, Tiểu Không và Tiểu Thất đều biến sắc.

Lúc này, trên người Vương Song bỗng nhiên rơi ra Bồ Đề Tử, treo ở đỉnh đầu Vương Song, từng đạo hư ảnh của vô số tôn Đại Phật xuất hiện, vô số phạm âm vang lên, bên trong Vạn Giới Châu tựa như biến thành một mảnh Phật Quốc.

Theo sự xuất hiện của những Phật Ảnh này, từng đạo từng đạo hào quang màu vàng nhạt rơi xuống, bao phủ Vương Song ở bên trong, Vương Song giờ khắc này cảm giác được trí tuệ chính mình trí tuệ dường như trong nháy mắt bạo tăng, lĩnh ngộ về đao đao vốn đã khô cạn trong giờ khắc này thì là một lần nữa bạo phát.

Từng đạo từng đạo đường vân tiếp tục xuất hiện, ngăn lại đường văn bị đứt đoạn, cuối cùng, hình thành một bức “Đạo Văn” hoàn mỹ!

– Cảm ngộ của đám lừa trọc Phật Thổ kia đối ở thiên địa, cũng chỉ có đám người ở Đạo Vực mới có thể so sánh!

Tiểu Thất cảm thán một cậu, đối với dạng chí bảo giống như Bồ Đề Tử này cũng là trông mà thèm vô cùng.

– Dù là đạo hay là Phật, trên người chẳng qua chỉ là hiểu biết đối với thiên địa, Đại Đạo vạn thiên, trăm sông đổ về một biển mà thôi!

Tiểu Không cũng là ở một bên nói một câu.

Nhận được sự tăng phúc của Bồ Đề Tử, Tử Vân Thần Tinh cuối cùng hình thành một thanh Thần Đao.

"Bá "

Mở to mắt, trong đôi mắt của Vương Song tựa như có hai đạo thần quang bạo phát, khí tức trên người trong khoảnh khắc này dường như trở nên vô cùng cường đại hơn, lúc này, Vương Song có thể cảm giác được, chính mình cách Hóa Thần hậu kỳ càng thêm tiếp cận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận