Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 586: Sinh nhật (2)

Nghe được Vương Song nói, Bạch Manh Manh “A” một tiếng, mới phát hiện vậy mà lại quên thứ quan trọng nhất, không khỏi lè lưỡi với Vương Song, lôi kéo Đồng Vũ đang mệt chết đi mua bánh ngọt.

- Không đi, đánh chết cũng không đi, muốn đi thì tự ngươi đi!

Đồng Vũ kiên định nói.

- Lão công, ngươi bảo Đồng Vũ đi giúp ta đi!

Bạch Manh Manh không nói gì thêm, chạy đến trên người Vương Song, không ngừng làm nũng, Đồng Vũ thấy thế mặt xanh mét, mỗi lần Bạch Manh Manh như vậy, Vương Song sẽ không từ chối, nếu đợi khi Vương Song lên tiếng, như vậy nàng không đi cũng phải đi.

- Được rồi, ta đi là được chứ gì!

Đồng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi đúng là tiểu hồ ly, lại dùng thủ đoạn này!

Bạch Manh Manh cười hì hì, hồn nhiên không thèm để ý, kéo Đồng Vũ đi ra ngoài, lại mua thêm một bánh kem nhỏ mười lăm phân, tốn khoảng ba trăm.

Buổi chiều, bạn bè của Bạch Manh manh đều đã tới, đa phần đều là nữ, còn có mấy nam tử ăn mặc đẹp.

- Các ngươi đến đây, mau vào đi, vừa lúc giúp ta nấu cơm!

Bạch Manh Manh nhìn mọi người, sắc mặt vui vẻ, có chút hưng phấn nói.

- Ặc, Manh Manh, đây là bạn trai ngươi?

Tất cả mọi người đi vào, nhìn trang trí trong phòng, trong mắt hiện lên khiếp sợ, mấy nam tử vốn có chút kiêu ngạo cũng không thể tưởng tượng được khi nhìn thấy căn phòng cao lớn này, bộ tây phục trên người nhìn qua có chút quê mùa.

- Đúng vậy, hì hì, đây là lão công của ta, Vương Song!

Bạch Manh Manh tự hào lên tiếng. Nói xong, giới thiệu cho Vương Song:

- Lão công, đây là hảo bằng hữu của ta, hì hì, bảy nữ sinh, ba người có bạn trai, bốn người còn lại còn độc thân! Ba nam nhân này chính là bạn trai của bọn họ.

- Chào mọi người, người tới là khách, không cần câu nệ, cứ xem như là nhà của mình!

Vương Song thản nhiên cười nói. Mặc dù nói như vậy, nhưng bọn họ mơ hồ trên người Vương Song ẩn chứa cái gì đó siêu nhiên, tuy cười với bọn họ nhưng cũng có một loại lạnh lùng xa cách, lại không dám câu nệ, bó tay bó chân.

Bạch Manh Manh liếc mắt một cái với Vương Song, nói với mấy nữ sinh:

- Tiểu Như, A Mỹ, các ngươi đến đây giúp đỡ đi, những người khác cứ tự nhiên, trên bàn có hoa quả, đồ ăn vặt, muốn ăn cứ lấy!

Hai nữ sinh cùng Bạch Manh Manh, Đồng Vũ bận rộn trong phòng bếp, những người khác nhìn hoa quả trên bàn, đồ ăn vặt đều nuốt nước miếng, thật không ngờ được Bạch Manh Manh lại có thể tìm được một người bạn trai có tiền như vậy!

- A, Manh Manh, vòng cổ của ngươi thật đẹp! Còn có vòng tay, chậc chậc, mấy ngày không gặp, sao ngươi đã trở thành một phu nhân hào phóng rồi!

Nữ sinh được gọi là Tiểu Như nhìn thấy vòng cổ cùng với vòng tay của Bạch Manh Manh, đôi mắt sáng lên, sợ hãi nói. A Mỹ ở một bên cũng thấy cách ăn mặc của Bạch Manh Manh, vẻ mặt hâm mộ không thể che giấu, trước đây Bạch Manh Manh chỉ là một tiêu thư sàn đêm, còn không bằng bọn họ, bây giờ lại có thể trở thành một phu nhân hào phóng, bọn họ đều thấy vô cùng khiếp sợ.

- Hì hì, đây đều là lão công mua cho ta, đẹp không, còn có Đồng Vũ đại tỷ nữa, khuyên tai của nàng cũng là do lão công mua cho đó!

Bạch Manh Manh vui vẻ cười nói, nàng chính là vô tâm vô phế như vậy, có thể nhìn thấy tiểu tỷ muội hâm mộ nhìn mình, tâm hư vinh trong lòng của nàng tức khắc cảm thấy thỏa mãn rất lớn.

Hai người quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện bên tai của Đồng Vũ là hoa tai màu vàng, nhất thời đều vô cùng hâm mộ.

- Cái này rất đắt đúng không!

Tiểu Như tò mò hỏi, tuy không mua bao giờ, đời này chắc cũng không mua nổi, nhưng bọn họ cũng không ngại nhiều chuyện một chút.

- Không đắt, tổng cộng có hơn mười ngàn!

Biểu tình của Bạch Manh Manh giống như một con tiểu hồ ly ăn vụng, đôi mắt đều híp lại.

Hai người kia hít một ngụm khí lạnh, mười ngàn, để mua những thứ này, các nàng không khỏi kinh ngạc trước sự hào phóng của Vương Song, bọn họ cố gắng cả đời e rằng cũng không thể có được những thứ này, kết quả người ta vung mười ngàn mua một chút châu báu, khiến cho bọn họ cảm thán rằng mình không thể hiểu được thế giới của kẻ có tiền.

- Chậc chậc, Manh Manh, ngươi thật sự là may mắn, tìm được một thổ hào, ba người Dương Trúc, Lý Mai còn không ngừng khoe với bọn ta bạn trai của mình có lợi hại bao nhiêu, nếu không phải làm thuê cho người khác, chắc ngay cả thịt cũng không có mà ăn!

Tiểu Như liếc mắt nhìn bên ngoài, có chút căm giận nói.

- Đúng đấy, sinh nhật ngươi mà bọn họ còn không tặng quà, thật sự là keo kiệt! Tuy rằng ta không có tiền, nhưng chúng ta cũng góp ít tiền mua cho ngươi một cái ví cầm tay!

Tiểu Mỹ một bên cũng có chút bất bình nói.

- Cảm ơn ý tốt của các ngươi, nhưng ngày hôm qua lão công ta đã mang bọn ta ra ngoài mua không ít đồ, thật ra cũng không cần các ngươi mua.

Bạch Manh Manh mỉm cười ngọt ngào nói.

- Manh Manh, lão công ngươi biết nghề nghiệp của ngươi không?

Đột nhiên, Tiểu Như nhìn Đồng Vũ đang rửa rau cách đó vài mét, thấp giọng nói bên người Manh Manh, âm thanh rất nhẹ, tựa như sợ người khác biết.

Bạch Manh Manh cười, khẽ cười nói:

- Biết mà!

Tiểu Như gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận