Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1839: Đối chọi gay gắt!

Tần Hoàng nhàn nhạt nói, vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không nói nữa, ánh mắt cũng tối sầm lại, hiện tại mấu chốt nhất chính là trận chiến này của Vương Song, chỉ cần thắng thì tất cả đều dễ nói, nhưng nếu thua, rất nhiều công sức của bọn họ đều trở nên uổng phí.

Mặt khác trong hư không, một khuôn mặt thật lớn xuất hiện do vô số hư không nhiễu loạn tạo thành, hai đôi mắt là do viên thiên thạch cực lớn tạo ra, lóe ra ánh sáng mờ mịt.

- Bá Lam, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!

Khuôn mặt thật lớn thì thầm, giọng nói vang vọng trong hư không.

- Vỡ cho ta!

Lam công tử nhìn thấy công kích của mình bị Vương Song ngăn cản, sắc mặt không khỏi trầm xuống, năng lượng trong cơ thể điên cuồng bộc phát, chùm sáng khổng lồ phóng thẳng lên trời đột nhiên rung chuyển, Vương Song biến thành người đao hợp nhất bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

- Không tốt rồi!

Đám người Tần Vũ kinh ngạc đến tái mặt.

- Ầm.

Vương Song biến thành đao quang cũng ầm ầm bộc phát ra kinh thiên đao quang, lần nữa ầm ầm va chạm với quang trụ.

Khi cả hai người dốc hết toàn lực, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng chùm sáng thật lớn đang bắt đầu vỡ vụn, thậm chí ngay cả đao quang mà Vương Song biến thành cũng xuất hiện từng tia khe nứt.

- Răng rắc!

Cuối cùng, vết nứt không ngừng mở rộng, rất nhanh chùm ánh sáng và ánh đao đều bao trùm lên nó, một tiếng nổ lớn, chùm ánh sáng ầm ầm nổ tung, đao quang Vương Song toàn bộ vỡ vụn, thân ảnh của hắn tựa như rơm rạ bay ra ngoài.

- Ha ha, Vương Song, trận chiến này, vẫn là ta thắng.

Nhìn thấy một màn này, Lam công tử cười rộ lên, thân ảnh của hắn giống như du long, nhanh đến cực hạn chộp lấy Vương Song.

Du Long Bộ, bước ra một bước, nhanh như tia sét!

Rõ ràng Lam công tử biết Vương Song còn chưa chết, muốn đuổi cùng giết tận.

- Hừm!

Nhưng Vương Song phản ứng còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, thân ảnh của hắn chấn động, bộ pháp dưới chân chớp động, trong khoảng thời gian ngàn cân treo sợi tóc né tránh nhìn lại, tất cả mọi người đều nhìn hắn, trên người hắn máu tươi đầm đìa, vết thương không ngừng chảy máu, khí tức vô cùng uể oải.

Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là binh khí trong tay Vương Song, Thương Long đao hoàn toàn vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, rải rác trên mặt đất.

Đối với một võ giả, ngay cả thần binh của mình cũng bị vỡ vụn, trận chiến đấu này không cần nói cũng biết.

Đám người Tần Vũ đều lâm vào trầm mặc, bọn họ thật không ngờ kết cục vẫn thua, thua không có gì hồi hộp, nhưng bọn họ lại không cách nào trách cứ Vương Song, một kích vừa rồi, nếu bọn họ tiến lên thì chỉ thua nhanh hơn mà thôi.

Vương Song đã dốc hết toàn lực, vẫn không địch lại đối phương, chỉ có thể nói bọn họ học nghệ không tinh.

Ánh mắt Dương Mạt ngưng trọng, không chút phiền muộn, hắn biết trận chiến kế tiếp mới là khởi đầu!

- Ha ha, Vương Song, thần binh của ngươi đều đã bị nghiền nát, còn tranh đấu với ta như thế nào!

Lam công tử cười lạnh nhìn Vương Song, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, tuy rằng đánh bại Vương Song là chuyện trong dự liệu của hắn, nhưng dễ dàng như vậy vẫn làm cho trong lòng hắn có chút bất an.

Nhưng nhìn thấy binh khí của đối phương đã bị nghiền nát, Lam công tử vẫn đè nỗi bất an trong lòng xuống, chuẩn bị triệt để đánh bại Vương Song, nhưng lúc này, trên người Vương Song lại phát ra một trận âm thanh “bùm bùm”, ánh sáng thần thánh màu xanh lá xuất hiện và thương thế trên người Vương Song đang hồi phục với một loại tốc độ cực kỳ khủng bố.

Nhưng chỉ mất thời gian mấy nhịp thở, Vương Song tựa như chưa từng bị thương, khí tức mênh mông so với trước càng mạnh mẽ hơn.

- Cái này, đây?

Thấy thế, đám người Tần Vũ trợn tròn mắt, rung động nhìn một màn này, bọn họ cảm giác hôm nay đại não của đám người mình không ngừng bị kích thích, từng đợt đảo ngược, không ngừng kích thích thần kinh của bọn họ.

- Niết Bàn Thánh Thuật!

Bên ngoài Tiềm Long Uyên, giọng nói trầm thấp của Tần Hoàng vang lên:

- Thật không ngờ môn thánh thuật này lại rơi vào trong tay hắn, xem ra trận chiến này ai thua ai thắng còn chưa biết!

Nghe được lời nói của Tần Hoàng, không ít người đều là hai mặt nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc.

- Niết Bàn Thánh Thuật, đây không phải là tuyệt kỹ lúc trước của Niết Bàn tôn giả, làm sao có thể ở trong tay hắn!

Đạm Thai Huyền trầm giọng nói, thân là cường giả cảnh giới Tôn giả, sẽ có rất nhiều hiểu biết về thần thông cùng và cường giả, môn Niết Bàn Thánh Thuật này bọn họ tất nhiên không còn xa lạ, lúc trước Niết Bàn tôn giả chết, bọn họ còn tìm kiếm nó trong một khoảng thời gian, dù sao môn thần thông này của hắn cực kỳ nghịch thiên, chỉ cần còn có một hơi thở là có thể khôi phục, năng lực bảo mệnh, trong tất cả thần thông có thể nói là nằm ở top 3!

- Xem ra Niết Bàn tôn giả lúc trước là vẫn lạc ở Tây Tinh Vực, nếu không hắn sao không có khả năng đạt được môn thần thông này!

Thanh Vũ viện trưởng trầm giọng nói.

Không ít người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn một màn trong quang mạc, đối với môn thần thông này, bọn họ đều là có chút ý nghĩ.

- Vương Song là vì Đông Tinh Vực ta mà chiến đấu, nếu ai dám động tới hắn, chính là địch với Đại Tần đế quốc ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận