Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1078: Trí nhớ xao động

- Thần Chủ, Nhật Quốc Ito Hirobumi hai đại siêu cấp cường giả dường như đang nhìn chằm chằm chúng ta, bọn họ đã chiếm cứ không ít căn cứ địa, gạt người của căn cứ địa chúng ta ra ngoài, trắng trợn bồi dưỡng tâm phúc, nghiễm nhiên trở thành căn cứ địa lớn thứ hai.

Chu Ảnh nhíu màycó chút khó coi:

- Không chỉ là bọn họ, tổ chức Thánh Quang có hai người gọi là Thánh Tử cùng Thánh Nữ, Bác Nhĩ tháp của Đông Nga, Singer của Ấn Độ, Kim Vũ Huyền của Cao Ly cũng đang củng cố vững chắc căn cứ địa của mình, cho dù với sức mạnh của đám người Đỗ Không, Lăng Vân, Tô Nhược Hi cũng khó chống cự.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hoài niệm ngày tháng có Vương Song, thân ảnh kia, dường như có thể che kín tất cả mưa gió, thành lập vô số kỳ tích, chỉ cần có hắn, bọn họ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được rồi.

- Có lẽ đại chiến sắp bạo phát, cũng không biết chúng ta có thể ngăn cản được không.

Có người tự lẩm bẩm, có người nhìn Thu Ảnh Đồng, trong mắt lóe lên một tia sáng:

- Ảnh Đồng tiểu thư, thực lực của ngươi bây giờ có thể chống lại Thần Chủ không?

Thu Ảnh Đồng sầm mặt lại, trầm mặc một chút, mới lên tiếng nói:

- Không thể, mặc dù ta đã bước vào Tiến Hóa Giả tam giai, nhưng theo dự đoán của ta, chỉ sợ đối phương đã tiến vào cấp độ tam giai đỉnh phong trừ phi ta cũng đặt chân đến tam giai đỉnh phong, nếu không, muốn chiến thắng hắn...

Nhìn thấy Thu Ảnh Đồng lắc đầu, những người khác cũng hiểu rõ ý của Thu Ảnh Đồng.

- Ai, tiếp theo lại là thời điểm biến động lắm phong ba rồi…

Tất cả mọi người đều thở dài, có chút xuất thần liếc nhìn nhau, trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.

Bên trong Miêu Trại, đám người Miêu Vong đang dùng cơm, thức ăn bên trong MT đều dưới sự chỉ thị của Miêu Đóa Nhi mà làm ra, qua nhiều lần thất bại, cuối cùng cũng làm được hai món ăn một là canh Ô Kê, hai là một phần thịt xào dưa chua, hông thiêu gia tử và cơm trắng.

Thấy trên người Miêu Vong vô cùng dơ bẩn, ánh mắt Miêu Đóa Nhi lóe lên một chút xúc động, nhẹ giọng nói:

- Vong ca, ta có thể nấu cơm.

- Không được, bây giờ ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt.

Miêu Vong lắc đầu liên tuc.

- Nào, nếm thử thức ăn ta làm xem sao?

Miêu Vong vô cùng phấn khởi nói, rồi múc cho Miêu Đóa Nhi một bát canh Ô Kê, cũng múc luôn cho Miêu Xuyên lão gia tử một bát.

- Ta không uống đâu, ta là một lão đầu tử, uống canh Ô Kê làm gì.

Miêu Xuyên lão gia tử lắc đầu, đẩy bát canh Ô Kê trước mặt đến bên Miêu Đóa Nhi.

- Ta ăn chút thức ăn là được rồi.

- Gia gia, ngươi như vậy sao ta có thể an tâm được!

Miêu Đóa Nhi có chút bất đắc dĩ nói. Một bên, Miêu Vong cũng lên tiếng thuyết phục, những lão nhi tử lại vô cùng quyết tâm, nói thế nào cũng không được.

Cuối cùng, bọn họ cũng không thuyết phục nữa, bắt đầu ăn cơm.

Miêu Đóa Nhi cầm muỗng lên, múc từng muỗng nhỏ rồi đưa vào miệng, ánh mắt Miêu Vong chăm chú nhìn Miêu Đóa Nhi, trong lòng có chút bất ổn, thấy Miêu Đóa Nhi uống xong, Miêu Vong nhịn không được hỏi:

- Đóa Nhi, vị như thế nào?

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình nấu cơm, Miêu Vong cảm thấy có chút lo lắng.

Thấy Miêu Vong có chút căng thẳng, Miêu Đóa Nhi vẫn nhẹ giọng nói:

- Tài nấu nướng của Vong ca thật sự rất tốt.

- Thật sao!

Miêu Vong vui sướng vô cùng, lập tức cũng múc thử một muỗng nếm thử, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên,

- Cũng ngon quá nè!

- Đóa Nhi, ngươi uống nhiều một chút, ăn chút thịt nữa!

Nói rồi, Miêu Vong gắp một miếng thịt gà để vào trong chén của Miêu Đóa Nhi, trên tay, một chiếc nhẫn theo phong cách cổ xưa một lần nữa bày ra trước mặt Miêu Xuyên.

- A Vong, chiếc nhẫn này của ngươi thật sự rất kỳ quái, nhìn cũng không giống nhẫn kết hôn.

Miêu Xuyên lại kỳ quái nói. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nói đến chuyện này, đáng tiếc Miêu Vong cũng không biết làm sao, thậm chí cũng không thể nào tách ra khỏi mình.

Nghe vậy, Miêu Vong cũng cười khổ một tiếng, đang muốn nói chuyện, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cái tên, bật thốt ra:

- Trữ Vật Giới Chỉ!

- Aiz...

Miêu Xuyên và Miêu Đóa Nhi đều có chút kinh ngạc nhìn Miêu Vong, Miêu Xuyên kinh ngạc nói:

- A Vong, ngươi nói cái gì, Trữ Vật Giới Chỉ? Là vật gì vậy?

Miêu Vong cũng tròn xoe mắt, lời vừa nãy nói ra cũng không phải do tự hắn chủ động thốt lên, bây giờ cũng không biết thứ gọi là “Trữ Vật Giới Chỉ” này là cái gì, thậm chỉ không có cách nào nói rõ cho hai người bọn họ biết.

- Ta, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái tên này.

Miêu Vong có chút mơ hồ lên tiếng.

Thấy Miêu Vong cũng vô cùng kinh ngạc như vậy, hai người Miêu Xuyên khẽ chau mày, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng trở nên lo lắng.

- Được rồi, ăn cơm thôi.

Miêu Đóa Nhi nhẹ giọng cười nói, sau đó bàn cơm lại trở nên yên tĩnh.

Sau khi ăn cơm xong, Miêu Vong đang muốn cùng Miêu Đóa Nhi ra ngoài đi dạo, Miêu Xuyên lại nói với Miêu Vong:

- A Vong, hôm nay để ta cùng ra ngoài đi dạo với Miêu Đóa Nhi được rồi.

- Ừm.

Miêu Vong gật đầu, hắn biết hai người bọn họ nhất định có chuyện muốn nói, hắn chỉ bị mất trí nhớ, chứ không có bị ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận