Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1755: Tứ Tượng Luận Võ! (2)

Lần tranh đấu này tuy rằng có trưởng lão ở bên cạnh, cấm đoán xuất hiện tình huống học viên tử vong, nhưng tất cả mọi người đều là thiên kiêu, chiến đấu tới chỗ cực kỳ hưng phấn, hạ thủ khẳng định không biết nặng nhẹ, dẫn đến tu vi bị phế cũng có thể, dù cho trưởng lão cũng là chưa chắc có thể cứu viện kịp.

– Yên tâm!

Dương Mạt lạnh nhạt nói, ánh mắt băng lãnh cùng cực, tựa như không có một chút tình cảm ba động, đi thẳng về phía trước, từng bước một đi lên diễn võ trường.

Tốc độ của hắn chậm rãi, dưới chân tựa hồ dùng có thước đo, mỗi một bước đều là vô cùng tinh chuẩn.

Cách đó không xa, bóng dáng của vô số người giống như rồng vây quanh trung tâm, tò mò nhìn lấy Dương Mạt.

– Tên này, hai năm này tiến bộ quá lớn, tu vi hiện tại chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng là trên thân lại là có một loại khí tức khiến ta cảm thấy kiêng kị...

Tần Vũ nhìn lấy Dương Mạt, ánh mắt nhất động, ở trong lòng âm thầm nghĩ tới.

– Dương Mạt, Hoàng Kim Thần Thể, không biết có thể chịu đựng được Thuần Dương Chi Hỏa của Tiêu gia ta hay không!

Một bên khác, một vị nam tử ngữ quan thanh tú nam tử đạm mạc ở trong lòng nói nhỏ, trong hai mắt của hắn mơ hồ tựa như có hai bó đuốc dâng lên, như là hai vòng Đại Nhật.

Một số học viên ở xung quanh, thân thể theo bản năng đều run lên, tựa như bị kinh sợ.

"Đông"

Dương Mạt đứng trên đài diễn võ, nhìn Trương Tín phía đối diện, hận ý trong mắt tựa hồ như Uông Dương Đại Hải trút xuống.

"Ầm "

Khí tức của Dương Mạt giống như bão tố ầm ầm nổ vang, trong tay một thanh Hoàng Kim Thần Kích xuất hiện, Thần Kích nắm thật chặt trước người, Dương Mạt cứ nghĩ tới sư huynh mình chính là bị cái tên trước mắt này truyền tống đến Thiên Hỏa bí cảnh vẫn lạc, hận ý trong lòng hắn tựa như núi lửa bạo phát xông tiêu.

– Trương Tín, hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi để tế bái sư huynh!

Dương Mạt gầm lên giận dữ, Thần Kích trong tay chấn động, giống như một đạo kim sắc thiểm điện, mang theo vĩ lực vô thượng trấn áp núi non, ầm ầm nện xuống.

Đối mặt với thần binh oanh kích thế như thiên quân của Dương Mạt, trên mặt Trương Tín hiện lên một vòng ngưng trọng, bây giờ là khiêu chiến giữa đồng bối, thế nhưng là không có Già Thiên Tán cho hắn phòng ngự, bởi vậy, Trương Tín hít sâu một hơi, một cái thanh đồng Tiểu Tháp xuất hiện, treo trên đỉnh đầu của hắn.

Mà trong tay hắn, thì là xuất hiện một cây trường côn màu đen vàng!

– Phong Lôi Côn!

– Nhất Côn Nát Thiên Địa!

Trương Tín lạnh lùng quát một tiếng, trường côn trong tay quét ngang, một đạo hắc sắc Côn Ảnh xuất hiện, to gần ngàn Trượng, giống như là một cây kinh thiên chi trụ!

"Ầm"

Kích lớn màu vàng óng và hắc sắc Côn Ảnh oanh kích vào nhau, dọc theo đường đi kích thích vô tận gợn sóng, năng lượng khủng bố khuếch tứ phương, nhưng khi khuếch tán đến một khoảng cách nhất định lại bị một tầng ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản.

– Nhị côn phá vạn vật!

Trên Diễn Võ Tràng bụi mù đầy trời, nhưng ở trong cái bụi mù kia, tiếng quát lạnh lùng của Trương Tín vang lên, một đạo bút còn cường hãn hơn côn ảnh trước đó xuất hiện!

– Đây là Phong Lôi Côn quyết của Trương gia, nghe nói tổng cộng có chín thức, một thức so một thức mạnh hơn, dù cho trước đó ngăn trở bao nhiêu côn, thì càng về sau, uy lực lại càng mạnh!

Có người nhận ra võ học mà Trương Tín thi triển, không khỏi chấn kinh lên tiếng.

– Nghe nói ban đầu gia chủ Trương gia sử dụng bộ võ học này, một côn đánh giết chín vị cường giả cấp bậc nửa bước Tôn Giả!

– Cái gì! Chín vị cường giả cấp bậc nửa bước Tôn Giả, ở đâu ra đến nhiều cường giả như vậy, nhiều siêu cấp cao thủ vẫn lạc như vậy, vì sao ta chưa nghe nói!

Nghe vậy, có người kinh hãi lên tiếng. Đối với tin tức bỗng nhiên truyền ra này ôm thái độ vô cùng hoài nghi.

Chẳng qua lời này vừa nói ra, người nói câu này bỗng nhiên không tiếp tục nói nữa, tựa như ý thức được chính mình nói sai cái gì, không lên tiếng nữa, mà một số thiên kiêu có nội tình cường đại, thì hai mắt sáng lên, bọn họ tựa như nghĩ đến cái gì, trong lòng đều chấn động.

Một kích này của Trương Tín chém ra, cho dù là một dãy núi cũng sẽ bị nện thành bột phấn.

Nhưng, Dương Mạt lại không có chút e ngại nào, trong mắt tràn ngập một cỗ lạnh lùng và tự tin,

– Hoàng Kim Thần Kích chiến pháp!

Dương Mạt gầm lên giận dữ, Hoàng Kim Thần Kích vạch ra từng đạo từng đạo quỹ tích kỳ diệu, phát sau mà đến trước, lần nữa rơi xuống một chỗ với Côn Ảnh.

Một cỗ lực lượng dời núi lấp biển từ trên người Dương Mạt bạo phát, thân thể hắn tựa như hóa thành hoàng kim chi sắc, Di Sơn Đảo Hải lực lượng theo cánh tay, truyền về phía trên Thần Kích.

"Ầm "

Một khắc sau, Thần Kích chấn động, Côn Ảnh cực lớn kia ầm vang nổ tung, bị Hoàng Kim Thần Kích phá hủy!

– Tam côn Phá Sơn Hà!

Lại là một tiếng quát lạnh lùng truyền ra, sắc mặt Trương Tín bình tĩnh, trong ánh mắt ẩn chứa một tia sát cơ nồng đậm, Phong Lôi Côn tổng cộng có chín thức, chính mình mới thi triển hai thức, hắn cũng không cho rằng Dương Mạt có thể ngăn lại công kích của hắn!

– Tứ côn động càn khôn!

– Ngũ côn lật tinh không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận