Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 793: Nhất quyền (2)

Phía sau hắn, Lâm Thiên Nam nhãn tình sáng lên, muốn lớn tiếng hô hoán, rất nhanh đã bị mấy tên Tiến Hóa Giả nhanh tay lẹ mắt trực tiếp phong bế toàn thân, trừng to mắt, đầy mắt chờ mong nhìn Vương Song, cho dù là Từ Minh Khoa muốn mở miệng, cũng không cách nào làm được, chớ nói chi là những người khác, dưới ánh mắt tàn bạo của mấy tên Tiến Hóa Giả cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tôn Khiếu hài lòng cười, trong lòng suy nghĩ những người này vẫn có chút tác dụng. Đang muốn cáo từ Vương Song rời đi, hắn nghĩ bản thân bày ra thái độ khiêm nhường như vậy, cường giả nhất giai cũng sẽ không để ý đến bọn họ cho dù trở lại nói với cường giả sau lưng hắn thì khi đó hắn cũng đã sớm mang theo người đi, nào ở đó nữa.

Thực ra nếu hiện tại đứng trước mặt hắn không phải là cường giả nhất giai, có thể hắn đã trực tiếp xử lý đối phương rồi, miễn truyền ra tin tức.

- Chờ một chút, ai bảo các ngươi có thể rời đi!

Đột nhiên, thanh âm lạnh lùng của Vương Song vang lên, trực tiếp khiến sắc mặt Tôn Khiếu âm trầm xuống, quay đầu lại, nhìn Vương Song, Tôn Khiếu miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười:

- Vị bằng hữu này, không biết còn có chuyện gì?

- Thật sự cho rằng Thành phố Giang Nam ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao!

Vương Song cười như không phải cười nhìn Tôn Khiết, ánh mắt chuyển đến tiến sĩ Lâm Thiên Nam:

- Muốn đi cũng được nhưng để đám người Tiến sĩ Lâm lại, các ngươi có thể cút!

Nghe vậy, trên mặt đám người Lâm Thiên Nam đều lộ vẻ kích động, trong miệng “ô ô” kêu cái gì.

Nhưng mà đám người Tôn Khiếu không kích động như vậy, sắc mặt khó coi nhìn Vương Song, đặc biệt là Tôn Khiếu, sắc mặt đen như đáy nồi.

- Bằng hữu, ngươi muốn đối địch với căn cứ địa Trung Vân chúng ta sao! Nếu hai đại thế lực chiến đấu, ngươi xác định có thể gánh chịu hậu quả này!

Tôn Khiếu quát lạnh một tiếng, đe dọa nhìn Vương Song muốn từ trong mắt Vương Song phát hiện chút do dự.

Đây là điều hắn đã sớm nghĩ qua, lỡ như thực sự bị người của Thành phố Giang Nam phát hiện, đồng thời không tiện hạ thủ, trực tiếp dùng thế lực hai phe khai chiến bức bách đối phương từ bỏ Lâm Thiên Nam, hắn cũng không tin đối phương có thể gánh vác hậu quả này!

- Há, nói như vậy, ngươi có thể đại diện cho thành phố Vân Trung các ngươi sao?

Vẻ mặt Vương Song không chút biểu cảm, nhàn nhạt hỏi.

- Đương nhiên!

Tôn Khiếu tự ngạo cười, thân là đại tướng Hầu Phong thích nhất, trước khi tới hắn đã hỏi hầu Phong, nếu quả thật phát sinh một số chuyện khẩn cấp, phải chăng có thể đại biểu căn cứ địa Trung Vân, đạt được sự dồng ý của Hầu Phong !

Đám người Lâm Thiên Nam sắc mặt lần nữa trở nên khó coi, mặc dù bọn họ rất quan trọng, nhưng nếu như làm dấy lên cuộc chiến giữa hai siêu cấp thế lực thì không có ý nghĩa gi nữa xem ra cường giả trước mắt này cũng không đảm đương nổi loại trách nhiệm này!

- Vị bằng hữu này, thủ lĩnh căn cứ địa Vân Trung chúng ta vẫn luôn tôn trọng thủ lĩnh của quý thành phố, hi vọng chúng ta không muốn phá hư hòa bình mà vất vả lắm mới đạt được! Sau này nếu có cơ hội gặp lại, chúng ta có thể sẽ nâng cốc ngôn hoan cũng khó nói!

Tôn Khiếu tiếp tục mở miệng, lời nói không hề cường ngạnh như vừa rồi.

Nhìn thấy Vương Song không nói thêm gì nữa, trong mắt Tôn Khiếu lóe lên một tia đắc ý, người khác đều cho rằng mình là tên điên, thế nhưng một người điên sao lại được Hầu Phong coi trọng, sao có thể đảm đương được chức trách lớn, mắng chẳng qua là hắn ngụy trang cho người khác xem mà thôi, nếu không làm sao có thể khiến người khác e ngại hắn, một người bình thường không đáng sợ, đáng sợ là một kẻ điên ra bài không theo lẽ thường. Bây giờ lần nữa vận dụng trí tuệ của mình thành công làm đối phương e sợ, trong lòng hắn cũng hiện lên vẻ tự hào.

Bọn họ đang muốn rời khỏi, Vương Song mang theo một tia cười lạnh âm thanh vang lên.

- Không phải khai chiến sao, chỉ cần ngươi có lá gan này, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh!

- y...

Đám người Tôn Khiếu xoay qua chỗ khác, điều chỉnh thân thể, “Soạt” một tiếng xoay người, có chút khó tin nhìn Vương Song, Tôn Khiếu giống như suy tư một chút, có chút không xác định hỏi nói:

- Ngươi, vừa rồi ngươi nói gì?

Vương Song dần dần thu liễm nụ cười lạnh trên mặt, lạnh lùng mở miệng:

- Ta nói, các ngươi muốn chiến vậy thì khai chiến đi Thành phố Giang Nam ta phụng bồi tới cùng!

Nghe thấy thanh âm như chém đinh chặt sắt của Vương Song, đám người Lâm Thiên Nam đều chảy nước mắt kích động, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Nhưng mà đối với đám người Tôn Khiếu mà nói, đây không khác gì sấm sét giữa trời quang, bọn họ đều ngây ngốc nhìn Vương Song, dường như không nghĩ tới Vương Song lại lưu manh như thế, trực tiếp muốn khai chiến.

- Ngươi biết ngươi đang nói gì không!

Tôn Khiếu có chút tức hổn hển, chỉ Vương Song lớn tiếng rống giận:

- Ngươi có thể đại biểu căn cứ địa Thành phố Giang Nam, thủ lĩnh các ngươi biết ngươi dám làm như thế không, cho dù ngươi là Tiến Hóa Giả nhất giai, cũng tuyệt đối không đảm đương nổi hậu quả này!

- Hiện tại, thu lời nói kia lại, ta có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra!

Bạn cần đăng nhập để bình luận