Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1298: Đao! Đao! Đao (2)

Vương Song hoàn toàn sa vào trong ngộ đạo, chung quanh thân thể hắn đang không ngừng biến hóa, giờ khắc này cây cỏ vui vẻ phồn vinh, sau một khắc vạn vật điêu linh, Sinh Diệt Khô Vinh chi lực tại thời khắc này phát huy vô cùng tinh tế.

Theo hắn lâm vào cấp độ sâu ngộ đạo, thân thể của hắn cũng dần dần đạt tới cấp độ gần như không thể cảm nhận được, cho dù dựa vào bên người đó, nếu như không cẩn thận cảm ứng, thậm chí cũng không có cách nào cảm nhận được khí tức của Vương Song.

Lúc này, Vương Song hoàn toàn hóa thành một đoạn khô mộc, một khối nham thạch, không có bất kỳ khí tức gì truyền ra.

Ngoại giới, đôi mắt Thạch sư thúc mãnh liệt mở ra, nhìn về phía nơi xa, một thân ảnh hơi già nua chậm rãi đi tới.

- Sư huynh…

Đại hán nhìn thấy Chu Càn đi tới, trên mặt hiện lên một vòng phức tạp, nhẹ giọng mở miệng.

- Ha ha, Tiểu Nghị sư đệ, nhiều năm không gặp, thực lực ngươi lại tiến bộ rồi, Man Hoang thần lục cũng đã tu luyện tới Đệ Bát Trọng rồi nhỉ.

Gương mặt Chu Càn tràn đầy nếp nhăn nhìn đối phương, lộ ra sự vui vẻ.

- Tất cả những điều này đều nhờ có sư huynh, nếu như không phải năm đó ngươi cứu ta, lại vì ta chém giết một con Yêu Vương, lấy được tinh huyết, chỉ sợ ta cũng không thể tu luyện thành công môn thần thông này.

Thạch Nghị sắc mặt có chút kích động mở miệng.

- Ha ha, đây là điều ta nên làm, dù sao ngươi nhỏ tuổi nhất trong các sư huynh đệ, tính cách nóng nảy nhất, cũng dễ xảy ra nguy hiểm, tu luyện môn thần thông này, chí ít bảo mệnh năng lực là đủ.

Chu Càn ngồi dưới đất, nói với tiểu sư đệ của mình, trên mặt vô cùng lạnh nhạt, giống như một hơi gió mát.

- Sư huynh, thương thế trên người ngươi, thật sự không có cách nào sao, ngươi năm đó là thiên kiêu số một của tông môn, vì tông môn một đường chinh chiến đến Chí Tôn, chỉ cần có cách khôi phục thương thế của ngươi, tông môn sẽ toàn lực làm!

Thạch Nghị nhìn Chu Càn, một mặt chờ mong mở miệng.

- Năm đó tông môn là đệ nhất Đại Phong, bây giờ luân lạc tới Vô Danh Phong, chịu đựng sự mỉa mai cùng chế giễu của tông môn khác, bị ngoại giới xem thường, những ủy khuất này, không nên để sư huynh gánh chịu.

- Thương thế của mình ta là người rõ ràng nhất, căn nguyên bị diệt, cho dù Tôn Giả xuất thủ, cũng không có cách nào.-

Chu Càn lộ ra vẻ không thèm để ý chút nào, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

- Ta đã thất bại, như vậy nhất định phải chịu đựng những chuyện này, lãng phí vô tận tư nguyên của tông môn, không chỉ không trợ giúp cho tông môn, còn kéo tông môn lui lại, dẫn đến trận chiến kia tông môn tổn thất, tất cả những điều này không thể không liên quan đến ta.

Nhìn thấy Thạch Nghị dường như còn muốn mở miệng, Chu Càn trực tiếp cắt ngang hắn lời nói.

- Thôi bỏ đi, chuyện của ta ngươi cũng không cần quản, lần này, ta đến là có chuyện cần ngươi hỗ trợ.

- Sư huynh, có chuyện gì, cứ việc phân phó.

Thạch Nghị nghe thấy Chu Càn mở miệng như thế, nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói.

- Ta chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, trong khoảng thời gian này, hi vọng ngươi có thể giúp ta trông coi mấy tiểu tử kia trên phong ta.

- Sư huynh, ngươi muốn đi ra ngoài!

Thạch Nghị thần sắc chấn động, lập tức vội vàng mở miệng:

- Bây giờ ngươi không có tu vi, lỡ như bị người ta phát hiện được, rất dễ dàng gặp nguy hiểm.

- Không sao, ta tự có cách.

Chu Càn cười cười, không giải thích, quay đầu nhìn về Ngộ Đạo Thất trước mắt, ánh mắt hiện lên hồi ức:

- A, rất lâu rồi không tới đây, còn nhớ rõ ta lần đầu tiên tới đã ở chỗ này nguyên một tháng, sư tôn không chịu được áp lực của các Thái Thượng trưởng lão khác, tự mình đi vào xách ta ra,

Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Càn, Thạch Nghị biết vị sư huynh này của mình đã hạ quyết tâm, biết rõ đối phương hắn hiểu được khuyên thế nào cũng không có tác dụng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà trong lòng hắn lại vô cùng tín nhiệm Chu Càn, năm đó, sư huynh gần như một mình chống đỡ cả tông môn, một thân thần thông thông thiên triệt để, ngang dọc vô tận tinh không vô địch thủ, mặc dù bây giờ tu vi mất hết, nhưng sư huynh nói hắn tự có sắp xếp, như vậy thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện.

- Tên đệ tử này của sư huynh không khác ngươi năm đó, thiên phú kinh người, trừ thể chất kém ngươi rất xa ta, những phương diện khác ta thấy cũng không hề kém cạnh.

Thạch Nghị nhìn Ngộ Đạo Thất, ánh mắt dường như xuyên thấu đại môn, nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

- Chư thiên tinh hà, chân chính vô địch là người, vĩnh viễn không phải làthể chất, hoặc là thần thông.

Chu Càn bỗng nhiên mở miệng yếu ớt, ngữ khí vô cùng tiêu điều:

- Đạo lý này, năm đó ta vẫn không hiểu, hiện tại mới có lý giải, Tiểu Nghị, thực lực của ngươi bây giờ đã đến đỉnh phong, muốn đột phá đến Tôn Giả chi cảnh, nhất muội khổ tu cũng vô dụng, qua nhân gian nhìn xem, có lẽ, ngươi sẽ có cảm ngộ khác biệt đấy...

- Sư huynh, tâm cảnh của ngươi, chẳng lẽ đã đạt tới Tôn Giả chi cảnh...

Thạch Nghị chấn kinh nhìn Chu Càn, ngữ khí vô cùng kinh hãi.

- Thật thật giả giả, Giả Giả Thật Thật, có đôi khi, nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước, bây giờ nhìn qua, núi vẫn là núi kia, nước vẫn là nước kia...

Bạn cần đăng nhập để bình luận