Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 437: Zombie rút lui! (2)

Đây là một vấn đề nan giải, cho dù là dùng trí tuệ của mấy người cũng là hết đường xoay xở, cho nên Lôi Thành và đám người Thu Báo Quốc đều cười khổ liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, không nói gì.

Vương Song thấy thế, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, lập tức cất bước về phía trước, nhìn một đám binh lính bị thương.

Ánh mắt bọn họ u ám, cả đám đều vô cùng trầm mặc, hiển nhiên cũng rất rõ ràng mình gặp phải kết cuộc như thế nào. Bị Zombie đả thương, bọn họ có thể nói là bị tuyên án tử hình.

Nhìn Vương Song đi tới, trong mắt bọn họ cũng hiện lên một tia sáng.

- Các vị huynh đệ, mặc kệ như thế nào, Vương Song ta đều phải cảm tạ các ngươi.

Vương Song nhìn những binh lính này, giọng nói trầm thấp vang lên:

- Lúc Zombie tập kích thành, các ngươi không sợ sống chết đứng lên chiến đấu!

- Trận chiến này, chúng ta thắng lợi, nhưng cũng thất bại, đây là một sỉ nhục, khi không tiêu diệt được toàn bộ Zombie.

- Vương Song ta ở chỗ này cam đoan với các ngươi, chỉ cần Vương Song ta còn sống, nhất định sẽ đánh chết những Zombie này, báo thù cho các ngươi!

- Ta biết các ngươi rất không cam lòng, vì căn cứ trả giá sinh mệnh, hiện giờ lại sắp biến thành Zombie, là loại sinh vật không người không quỷ này, ta cam đoan với các ngươi, chỉ cần các ngươi có thê tử đời sau, hoặc là thân bằng hảo hữu, ta đều sẽ chiếu cố thật tốt, ta có thể đưa bọn họ đến Thiên Chi thành, chỉ cần Thiên Chi Thành còn tồn tại, như vậy, những người này vĩnh viễn sẽ được Thiên Chi Thành che chở!

- …

Nghe giọng nói của Vương Song, thần thái trong mắt đông đảo binh lính càng thêm sáng ngời, một binh lính mạnh mẽ đứng lên, mở miệng nói với Vương Song,

- Vương thành chủ, ta biết ngươi là đại nhân vật, hẳn là sẽ không lừa gạt chúng ta, ta cũng nghe nói qua Thiên Chi Thành của ngài, nghe nói nơi đó có thể ăn no, mặc ấm, sẽ không bị người khác bóc lột, ta vốn cũng muốn đi nhưng đáng tiếc không cách nào thoát thân.

- Hiện tại, ta đã bị Zombie đả thương, nhưng ta không muốn trở thành một con Zombie lại bị chiến hữu của ta giết chết!

- Thành chủ, ta có thể chết nhưng hy vọng ngươi có thể chiếu cố tốt gia đình ta! Họ không có ta, họ không sống nổi ở chỗ này!

Vương Song nhìn nam nhân trước mắt lệ rơi đầy mặt, nghiêm túc kính trọng, trầm giọng quát:

- Người đâu, cầm giấy bút!

Một bên, rất nhanh có người cầm giấy bút tới, Vương Song tự mình đưa cho đối phương,

- Vị huynh đệ này, viết tên của ngươi cùng với tên người nhà ngươi vào đây, ta cam đoan, sẽ đưa bọn họ về Thiên Chi Thành, không còn bị bất luận kẻ nào áp bách!

- Cám ơn Vương thành chủ!

Nam tử mãnh liệt quỳ xuống về phía Vương Song, liên tiếp dập đầu ba cái, viết xong thông tin, lập tức nhìn thoáng qua trong tường thành, trực tiếp cầm lấy một khẩu súng dứt khoát chĩa thẳng vào đầu mình.

- Đùng!

Mọi người nhìn nam tử ngã xuống đất, sắc mặt đều vô cùng trầm mặc, rất nhanh, lần nữa có người đứng ra, viết tên mình lên giấy.

- Sớm muộn gì cũng phải chết, còn không bằng anh hùng một chút! Cho người nhà ta một cuộc sống tốt đẹp!

Nói xong, cũng cầm lấy súng, bước đi theo bước chân của một binh sĩ.

- Ta viết...

- Ta cũng đến...

Sau đó, những người lính đứng dậy và viết tên của họ và gia đình của họ trên giấy và sau đó tự tử.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất lại có thêm mấy chục thi thể, Vương Song nhìn một màn này, trân trọng cất đi tờ giấy viết đầy chữ, ánh mắt hồng hồng.

- Ha ha, vẫn là Vương thành chủ có biện pháp! Giải quyết vấn đề này một cách dễ dàng như vậy!

Tiếng cười của Lôi Thành đột nhiên vang lên, đi tới bên cạnh Vương Song, vẻ mặt vui vẻ.

- Ngươi cho rằng ta đang lừa gạt bọn họ!

Vương Song dứt khoát quay đầu nhìn về phía Lôi Thành, hiện giờ chết nhiều binh lính như vậy, như thế mà hắn còn tươi cười!

- Cũng chỉ là một vài người bình thường mà thôi, hết rồi thì tuyển thêm nữa là được! Tại sao phải nghiêm túc như vậy!

Lôi Thành có chút không thèm để ý mở miệng nói.

- Lôi Thành ngươi là đồ cặn bã, Vương Song ta nói chuyện một chữ ngàn vàng, đừng đặt ta và ngươi ở cùng một cấp độ!

Vương Song lạnh lùng mở miệng, không chút nể mặt đối phương!

- Bọn họ đều là anh hùng, Vương Song ta sẽ không để cho những hán tử sinh ra và chết vì căn cứ này mà không nhắm mắt!

Những lời này rơi vào trong tai binh lính xung quanh nhất thời làm cho bọn họ cảm giác được một dòng nước nóng chảy xuất hiện trong lồng ngực, ánh mắt nhìn Vương Song cũng vô cùng tôn kính.

- Ngươi…

Lôi Thành nghe được những lời này, sắc mặt biến đổi, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó, hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi.

Vương Song nhìn Trương Thiên Khải ở một bên, thản nhiên mở miệng nói:

- Thị trưởng Trương, phiền ngươi hỗ trợ những người này, người nhà bọn họ ta phải dẫn đi toàn bộ!

Trương Thiên Khải bình tĩnh nhìn Vương Song, sau đó lộ ra một tia cười khổ:

- Vương Song, ta không bằng ngươi! Ngươi yên tâm, những người này ta sẽ giao cho ngươi!

- Hiện tại Zombie đã rút lui, cần bố trí lại phòng ngự tường thành, nơi này hãy giao cho ta, các ngươi chiến đấu lâu như vậy, khẳng định rất mệt mỏi, đều đi nghỉ ngơi trước đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận