Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2271: Thiên Minh! (2)

Mùi thơm của Linh Tửu lan khắp nơi, mọi người không sử dụng công lực luyện hóa, nên đều có hơi say, Thạch Hạo cười lớn, sắc mặt ửng đỏ.

- Một đám người chẳng ra làm sao, cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, phi, còn làm Đế tộc gì nữa chứ, nếu Thời Không Đại Đế còn sống, biết đậu đại của Thời gia thế này, chắc sẽ một tay đập chết bọn họ!

Tôn Ngôn ừng ực uống hết một bình lớn Linh Tửu, khinh thường nói.

- Sau này khi ta thành Thánh, nhất định sẽ đi một vòng bảo khố của Thời gia, móc sạch toàn bộ của cải của bọn họ!

Vương Lâm cười lạnh một tiếng, cũng là kẻ điên nhất, trực tiếp nghĩ đến bảo khố của Thời gia.

- Đúng vậy, nói rất hay, huynh đệ chúng ta thành Thánh, trong Thánh Giả, ai có thể chống đỡ được, ai quan tâm hắn có phải Đế tộc hay không, nếu dám ra tay với chúng ta, trực tiếp đánh cho ngay cả mẹ hắn cũng không nhìn ra!

Sắc mặt Vương Song cũng đỏ gay, thở dài một cái,cảm thấy quanh mũi toàn là mùi rượu, linh khí nồng nặc lượn lờ.

Một đám người đều không có chút phòng bị, trừ một số nữ nhân, Tiểu Chước an tĩnh ở cách đó không xa, ngay cả Nghệ Tử, cũng đẩy Vương Song ở bên cạnh ra, thừa dịp Vương Song không chú ý, tự rót cho mình một ly, nếm thử.

Chỉ mới uống có vài ly, thân ảnh vù một cái ngã xuống, không biết trời trăng gì nữa, ánh mắt trở nên vô cùng mê ly.

- Đúng vậy, đánh cho ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra, haiz, ta nói này, chúng ta trực tiếp thành lập một thế lực, xem thử thiên kiêu ở Trung Ương Tinh Vực cường đại, hay là chúng ta ở Tây Tinh Vực lợi hại hơn!

Tôn Ngôn lớn tiếng đề nghị.

Mặc dù chỉ là lời nói khi say rượu, nhưng ánh mắt của đám người Vương Song đều sáng lên, “Bốp” một tiếng, trực tiếp đập bàn một cái, lớn tiếng nói,

- Ý kiến hay, thành lập một thế lực, kẻ nào đối phó với một người bất kỳ trong chúng ta, chính là nhằm vào toàn bộ chúng ta!

Kiếm Vạn Sinh ở một bên, lại uống không nhiều, cũng số số ít trong số những người còn đang tỉnh táo, nhìn Tôn Ngôn ngã trái ngã phải, có chút im lặng.

Nhưng mà, lời đề nghị của bọn họ, trong lòng hắn cũng hẫng đi một nhịp, cảm thấy rất được.

Vương Song, Vương Lâm cũng không ngừng gật đầu.

- Thành lập một thế lực, thế lực này tên là gì?

Vương Lâm tò mò hỏi.

- Để ta nói, nó sẽ tên là Thiên Kiêu Tông!

Thạch Hạo lớn tiếng nói, khiến người khác phải phụt cười một tiếng, Tôn Ngôn còn cười lớn nói,

-Ha ha, cái tên ngươi đặt thật quá quê mùa, ta nói này, trực tiếp gọi là Nghịch Thần Liên Minh đi!

- Những thế lực trong Trung Ương Tinh Vực đều là thần, chúng ta chính là Nghịch Thần Giả!

- Không được, để ta nói, hay tên là Đế Tông, chúng ta sau này đều có hy vọng trở thành Đế Quân vô địch thiên hạ mà!

Cũng không biết lời này là do ai nói, khiến tất cả bọn họ không khỏi giật mình, Đế Tông, đây không chỉ là lời nói mà thôi đâu, bất kỳ là thứ gì, mang theo chữ Đế, đều sẽ đội lên một thứ như vương miện, như mang theo kỳ quan, nói chung rất nặng nề!

Không thể nào chịu nổi, chỉ có một kết quả, đó là tan thành mây khói!

- Thiên Minh!

Thanh âm trầm thấp của Vương Song vang lên áp chế mọi người.

- Thiên Minh, cái tên này không tệ!

Một đám người đều đập bàn bôm bốp, cảm thấy cái tên này đặc biệt rất hay, ánh mắt đều sáng lên, mạnh mẽ nhưng rất khiêm tốn!

Đám người Thu Ảnh Đồng, Lâm Văn Lam, Lâm Uyển Nhi vợ của Vương Lâm ở một bên khác, còn có Chu Vân Nguyệt, mấy trăm năm không gặp, bây giờ nàng càng thêm tươi đẹp động lòng người, tóc đen hơi rồi, đôi mắt tựa như ngôi sao, nước da như ngọc thạch, căng bóng sáng loáng, càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, nhưng một vầng trăng sáng vậy!

Một thân y phục tử sắc, thân thể nhỏ nhắn mềm mại, càng thêm thánh khiết xuất trận.

Chu Vân Nguyệt thay đổi rất lớn, lại càng thêm tự tin, giống như tiên tử chưa từng nếm trải khói lửa nhân gian.

Đôi tay ngọc cầm ly rượu, ngửa cổ uống vào, lộ ra cái cổ xinh đẹp tuyệt trần tựa như thiên nga.

- Mấy trăm năm không gặp, không ngờ ngươi đã thay đổi lớn như vậy, tu vi cũng đạt đến Tôn Giả thất trọng thiên!

Thu Ảnh Đồng vô cùng kinh ngạc nói.

- Vẫn bình thường thôi, lúc ấy ta đi khắp nơi tìm kiếm tin tức về các ngươi, nhưng không có chút tin tức nào, còn tưởng các ngươi xảy ra chuyện gì rồi.

Chu Vân Nguyệt nhẹ giọng nói, dường như nhớ đến gì đó,

- Ban đầu truyền tống xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến khi ta tỉnh lại, đã ở trong một tinh vực xa lạ, vừa hay Tinh Thần Điện Đường tổ chức Thu Đồ Đại Điển, ta muốn thử một chút, không ngờ lại thành công, tiến vào Tinh Thần Điện Đường!

- Sư tôn ta thật ra đối xử với ta rất tốt, mặc dù không phải Thánh Giả, nhưng cũng xem như có tiếng nói trong Tinh Thần Điện Đường, đáng tiếc, lần này lão tổ ra mặt, sư tôn thiếu chút nữa đã vì chuyện này mà xích mích với tông môn, cuối cùng khiến lão tổ thay đổi chủ ý, chẳng qua là dụ Vương Song ra, sẽ không thật sự ra tay với ta!

- Được rồi, đều đã qua rồi, lão tổ cũng không còn cách nào, Thời gia đích thân lên tiếng, lão tổ không thể vì một đệ tử là ta mà xích mích với Thời gia, sau này ta đã phân rõ giới hạn với Tinh Thần Điện Đường, sau này chuyện của bọn họ sẽ không liên quan đến ta nữa .

Bạn cần đăng nhập để bình luận