Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1650: Trò chuyện! (2)

Lời nói tuy rằng có tức giận, nhưng mà trong lòng trưởng thôn có một chút nhẹ nhõm, thực lực của tiểu tử này thật sự quá nghịch thiên, chỉ mới vài ba tuổi, đã thông minh hiểu chuyện không khác gì người lớn, nếu lúc trước Đạo Cơ của nó không bị đoạt đi, có lẽ bây giờ nó đã trở thành Chí Tôn thiếu niên rồi!

- Gia gia, ta biết sai rồi, ở đây nhiều người như thế, cho dù có muốn đánh ta, cũng đừng đánh trước mặt các thẩm thẩm bá bá như vậy!

Nhóc con cầu xin tha thứ.

- Còn biết mất mặt sao!

Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, lại thả nhóc con xuống, sau đó căn dặn những người khác mang những thú săn này đi dự trữ, lại cùng nhóc con đi về phía nhà đá của mình.

Vương Song và Dương Mạt ban đầu muốn đi đến cổng thôn, nhưng mà hai người bọn họ lo lắng đám người trưởng thôn có bí mật gì đó phải nói với nhau, cho nên cũng không ra ngoài mà luôn chờ đến khi hai người Thạch Thiết phái người đến, lúc này mới bắt đầu sửa sang lại y phục, chầm chậm đi đến!

Bên trong sân viện của trưởng thôn, đám người Thạch Thiết, Thạch Long là nòng cốt của Thạch Thôn đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn trưởng thôn trước mặt.

- Ngươi nói rằng hai người này là thông qua truyền tống trận đến Thập Vạn Đại Sơn, muốn biết tin tức về nơi này?

Lão trưởng thôn không nói không rằng dò hỏi lại lần nữa.

- Đúng vậy, bọn họ cũng đã cứu nhóc con, nên chắc không phải là người xấu.

Thạch Thiết kể lại toàn bộ những chuyện mà mình biết.

- Ta và bọn họ đã nói chuyện với nhau, ta nghĩ có thể tin tưởng bọn họ!

Thạch Thiết bổ sung thêm.

- Muốn biết được tin tức của nơi này rất đơn giản, ta e rằng bọn họ nhắm vào nhóc con, các ngươi hẳn phải biết Thần Thạch của nhóc con, kẻ địch của nó sẽ không bỏ qua cho nó! Chúng ta cần phải cẩn thận một chút!

Lão trưởng thôn nghe vậy, trầm giọng nói.

- Ta hiểu điều đó, thế nhưng nếu hai người này đúng là có âm mưu làm loạn, với thực lực của bọn họ, hẳn là có thể tùy tiện đánh chết chúng ta một cách dễ dàng, đưa nhóc con đi, không cần ở tại nơi này làm phiền chúng ta như thế!

Thạch Thiết lập tức phản bác.

- Đây cũng là điều mà ta có chút yên tâm, xem ra, hai người này dù có điểm muốn che giấu, nhưng cũng không phải kẻ thù của nhóc con!

Trưởng thôn gật đầu.

- Nếu hai người này thật sự có ác ý, “Liễu Thần” sẽ không để bọn họ tiến vào thôn!

Lúc này, Vương Song và Dương Mạt đều đã đến bên trong sân viện của trưởng thôn.

- Vị này chắc hẳn là trưởng thôn của Thạch Thôn, tại hạ là Vương Song, còn đây là sư đệ ta, Dương Mạt, đã quấy rầy quý thôn rồi!

Hai người Vương Song nhìn thấy trưởng thôn, cười nhẹ nói.

- Ha ha, hai vị không cần khách khí, chuyện của hai vị ta đã nghe A Thiết nói rồi, lão phu cũng muốn đa tạ hai vị đã cứu nhóc con, nếu không có hai vị xuất thủ, e rằng ta đã mất đi nhóc con rồi!

Trưởng thôn đứng dậy, gương mặt nở một nụ cười hào sảng, nhiệt tình mời Vương Song ngồi xuống.

- Trưởng thôn khách khí rồi, nói thật, từ lúc hai huynh đệ bọn ta xuất đạo đến nay, cũng chưa từng thấy người có tài năng đáng kinh ngạc như vậy, nếu như lúc ấy chết đi, ta nghĩ, thật sự là một mất mát to lớn của trời.

Vương Song nhấp một ngụm trà, tán thưởng nói.

Lời này thật sự xuất phát từ nội tâm của hắn, thiên tài giống như nhóc con, Mục Hàng Phong nhất lưu gì gì đó thật sự không đáng xách giày!

- Ta lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc là nhân vật phương nào, có thể hạ sinh thiên tài như nhóc con thế này! Nếu như có cơ hội, ta thật sự muốn làm quen một chút.

Ban đầu vẻ mặt của trưởng thôn có chút tự hào, nhưng khi nghe đến đây, sắc mặt lập tức khó coi, Vương Song trông thấy thế, trong nháy mắt hiểu ra bản thân mình vừa nói một số lời không nên nói trầm mặc không lên tiếng nữa.

Cũng may, trưởng thôn vừa trầm mặc một chút, lại tiếp tục nói.

- Không biết hai vị đến từ nơi nào, là thiên kiêu của tông môn nào, thời niên thiếu lão phu cũng đã từng ra ngoài, cũng có biết một chút về một số thế lực ở Đông Hoang!

- Đông Hoang?

Nghe vậy, Vương Song và Dương Mạt đều có một chút vui mừng, xem ra trưởng thôn biết không ít chuyện.

- Ha ha, bọn ta là đến từ Thanh Nguyên Tinh ở Tây Tinh Vực! Bọn ta là đệ tử của Thanh Nguyên Tông!

Vương Song trầm giọng nói, hắn cũng không quan tâm đến thân phận của mình lắm, Đông và Tây Tinh Vực cách nhau xa như vậy, có ai biết hắn đâu!

Hơn nữa, giữa Đông và Tây Tinh Vực cũng không phải hoàn toàn phong bế, mà có chút liên hệ với nhau, thậm chí thỉnh thoảng giữa hai tinh vực cũng có cử đệ tử để ma luyện, một đệ tử của Tây Tinh Vực sang Đông Tinh Vực cũng không có gì là lạ!

Quan trọng hơn là, mặc dù có sự giao lưu ở giữa hai tinh vực, nhưng mà Đông Tinh Vực vẫn luôn đè đầu Tây Tinh Vực, các thiên tài Đông Tinh Vực cơ bản là nghiền ép các thiên kiêu của Tây Tinh Vực khi hai bên đối đầu với nhau.

Điều này cũng khiến Đông Tinh Vực xem thường người của Tây Tinh Vực, nếu hai người bọn họ lấy thân phận là người của Tây Tinh Vực đánh bại thiên kiêu của Đông Tinh Vực như vậy, giống như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu, trong nháy mắt sẽ làm bùng nổ vô số thế lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận