Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 558: Hồ Văn Văn!

Vương Song miễn cưỡng ăn một cái bánh bao sau đó không ăn thêm gì cả, hai đĩa rau xanh nhỏ Vương Song cũng không hề động đậy, bị hai người bọn họ ăn hết một nửa.

- Rau xanh hôm nay không tệ, chắc hẳn là Văn Văn mang về đi!

Hồ Vạn Châu có chút hài lòng nhìn nửa đĩa rau xanh còn lại một nửa, bình thường bọn họ làm gì có rau xanh để ăn, cũng chỉ có Văn Văn làm thuê trong nhà hàng ở khu bình thường mới có thể mang về mấy cây rau xanh.

- Ăn ít rau một chút, để lại một ít cho Văn Văn, nàng làm thuê ở bên ngoài khổ cực như vậy, phải ăn nhiều rau xanh chút bổ sung một số vitamin!

Giọng nói của Trương Hà truyền ra từ trong nhà.

- Cha, mẹ, con về rồi!

Một giọng nói thanh thúy vang lên, giống như tiếng hót của một con chim sơn ca, trong đầu Vương Song nghĩ, sở hữu giọng nói này chắc hẳn là một đại mỹ nữ ngây thơ, xinh đẹp, đáng yêu, nếu không, thì thật có lỗi với giọng nói này.

- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Văn Văn về rồi à!

Hồ Vạn Châu có chút hưng phấn nói với Vương Song, Trương Hà nghe thấy giọng nói, cũng đi ra khỏi căn phòng, vẻ mặt vui vẻ nhìn cô gái đi tới.

Nhìn thấy dung mạo của cô gái, trên mặt vốn dĩ tò mò của Vương Song nhất thời hiện lên một vòng chấn kinh, cô gái mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, trên người đã vá vài chỗ, bị giặt tới mức bạc màu, ngay cả như vậy cũng khó có thể giấu được vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, mái tóc đuôi ngựa buộc cao sau gáy, cô gái lẽ ra phải sở hữu một khuôn mặt thiên sứ nhưng lại bị một vết sẹo phá hủy hoàn toàn, vết dao dài từ trán xuống cằm, giống như một con rết lớn, khiến khuôn mặt của cô gái vốn tinh xảo, tú mỹ lại trông giống như quỷ, khi cô gái mở miệng vết sẹo kia cũng chuyển động theo, nhìn vô cùng dọa người.

- Cha, còn về rồi đây, nhiệm vụ lần này không gặp phải nguy hiểm chứ?

Cô gái cũng chính là Văn Văn nhìn Hồ Vạn Châu, có chút vui vẻ nói, dứt lời, từ trong túi móc một cái túi nhỏ ra, bên trong có vài miếng thịt.

- Cha, ngươi xem, đây là giám đốc thấy ta làm việc chăm chỉ, nên thưởng cho ta! Hì hì!

Nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt con gái, mơ hồ có ý tứ giống như tranh công, đôi mắt Hồ Vạn Châu không tự giác co quắp một trận, cổ họng không khỏi hơi khô khốc.

- À, à, cha không sao, một nhiệm vụ nhỏ như thế còn không phải dễ như trở bàn tay, so với bình thường còn săn được không ít con mồi !

Hai mắt Hồ Vạn Châu hơi đỏ lên, nhìn con gái mình, ôn nhu nói:

- Văn Văn, ngươi không cần quá liều mạng, ngươi còn nhỏ, tương lai còn rất dài, tuyệt đối không được để bản thân mệt chết! Cha còn muốn ngươi tìm được bạn trai nữa đó!

- Cha, ta mới không cần bạn trai đâu, ta chỉ muốn ở cùng cha mẹ, mọi người sống chung với nhau sống cùng một chỗ là đủ rồi!

Văn Văn cười hì hì nói:

- Hơn nữa, ngươi nhìn dáng vẻ ta như thế này, cũng không có ai ưa thích, ai sẽ nguyện ý cưới một người quái dị chứ!

- Đều là cha sai, đều là cha sai…

Hai mắt Hồ Vạn Châu càng thêm đỏ hoa, một đôi tay thô ráp khẽ vuốt nhẹ lên đầu Hồ Văn Văn.

- Cha, không trách ngươi, ngươi cũng vì muốn tốt cho ta, thật đó, Văn Văn thật sự không rách người!

Vẻ mặt Hồ Văn Văn nghiêm túc nhìn Hồ Vạn Châu, trong mắt vô cùng trong suốt, không có một tia tạp chất. Trương Hà tựa như bị lây nhiễm, hai mắt cũng đỏ lên, có chút cừu hận nhìn Hồ Vạn Châu.

Vương Song nhìn qua có chút mê mang, không biết một nhà này đã xảy ra chuyện gì, nhìn bầu không khí có chút nặng nề, bèn vội vàng lên tiếng hỏi thăm :

- Khụ khụ, Hồ đại ca, đây chính là Văn Văn con gái của ngươi sao, rất xinh đẹp đó, có cô con gái nghe lời hiểu chuyện như vậy, chính là phúc khí cả đời ngươi đó!

- Cha, vị này là?

Hồ Văn Văn nhìn Vương Song, trong mắt lóe lên một vòng nghi hoặc.

- Giới thiệu một chút, đây là tiểu Song, cha từ dãy núi Đại Hưng dẫn về, các ngươi tới làm quen đi.

Hồ Vạn Châu nghe vậy, vội vàng giới thiệu cho Văn Văn. Hắn nghe thấy lời Vương Song nói, nhất thời có chút đắc ý, nói:

- Đúng thế, đều nói con gái là cái ao bông nhỏ của cha, Văn Văn thế nhưng là áo bông nhỏ của cả nhà chúng ta!

- Ngươi nói nhảm cái gì đó, cha, dạng như ta có chỗ nào xinh đẹp, lại nói bậy ta sẽ không để ý tới ngươi!

Hồ Văn Văn hơi gắt gỏng, nếu như dung mạo nàng chưa bị hủy nhất định nhìn cực kỳ đáng yêu. Nhưng bây giờ, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “khủng bố”.

- Đánh giá một người không thể chỉ nhìn bề ngoài, có thể có một người bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng sau lưng lại không biết bao nhiêu dơ bẩn, có người khả năng bề ngoài nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng lại có trái tim thuần khiết nhất thế gian.

- Vẻ ngoài xấu xí, nhưng nội tâm không tà ác, người này mới là người tốt, ngược lại cũng như vậy.

Vương Song khẽ cười nó, không hề để ý nói.

Từ trên người cô gái này, hắn có thể cảm nhận được một cỗ nhiệt tình tràn đầy sức sống, cho dù dung mạo nàng bị hủy, cho dù ở trong mạt thế, nhưng vẫn như cũ ngoan cường như vậy, vui vẻ sinh sống, sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy hối hận, đây là một cô gái hiểu chuyện và mạnh mẽ! Trong lòng Vương Song âm thầm đánh giá Hồ Văn Văn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận