Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 862: Chiến! Chiến! Chiến!

- Nhưng các ngươi ngược lại cho ta không ít kinh hỉ, biến dị thú, biến dị thực vật thậm chí còn là Tiến Hoá Giả Nhị Giai, các loại vũ khí, nếu lúc này không phải thủ hạ của ta đông hơn, e là thật sự sẽ bị các ngươi vượt qua được.

- Nhưng hiện tại, đạn dược của các ngươi đã bắn hết, Tiến Hoá Giả Nhị Giai cũng suýt chút nữa bị ta đánh chết, không biết còn có con bài nào chưa lật!

Tất cả mọi người trên tường thành nghe được đối phương nói, đều có sắc mặt lạnh lẽo.

- Không có gì để nói, chết đi!

Thu Báo Quốc nhìn đối phương, tiến lên một bước, không thèm để ý chút nào mình sẽ bị đối phương nhân cơ hội đánh chết, thân hình hắn thẳng tắp, trên người mặc quân trang cũ đã từ lâu bị dính không ít vết máu của Zombie.

Thu Báo Quốc đứng nơi đó, giống như một tảng đá ngầm, mặc cho gió táp sóng xô, ta lù lù bất động, chết, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm, một ngày kia trở thành quân nhân, hắn đã biết sớm hay muộn cũng có một ngày như vậy, chính là thật không ngờ rằng sẽ chết ở trong tay Zombie mà thôi.

Chỉ đáng tiếc hơn một trăm ngàn người thường trong thành, một khi căn cứ bị công phá, chỉ sợ người có thể tiếp tục sống sót cũng là lông phượng sừng lân.

- Muốn đánh chiếm thành phố Giang Nam chúng ta, trừ khi bước qua xác của ta!

Thu Báo Quốc sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, giống như muốn bắn vết máu trên quần áo đi.

Nói đến đây, làm cho tất cả mọi người ở bên cạnh cảm giác được trong có thể có một thứ gì đó thức tỉnh, máu trở nên nóng bỏng.

- Chỉ chết mà thôi! Muốn đi qua, trước tiên phải bước qua xác của ta!

Không biết là ai mạnh mẽ quát, ẩn chứa trong đó cảm xúc thảm thiết nhanh chóng cuốn hút những người khác.

- Liều mạng, nhà của chúng ta đều ở phía sau, cho dù trả giá bằng sinh mệnh của ta, cũng tuyệt đối không cho Zombie vào một bước!

- Zombie thì thế nào, lão tử giết Zombie không có một ngàn cũng có tám trăm! Ta không tin các ngươi có thể công phá được phòng ngự của chúng ta!

- Giết, giết, giết, lão tử hôm nay sẽ giết thống khoái!

- ... ... .

Liên tiếp từng tiếng quát giận dữ vang lên, cuối cùng gần như trở nên đồng nhất, toàn bộ trên tường thành đều xuất hiện âm thanh đều nhịp.

- Chiến, chiến, chiến!

m thanh giống như thiên lôi chấn động, cuồn cuộn lên, bên trong toàn bộ căn cứ đều quanh quẩn những thanh âm thảm thiết mà lại tuyệt vọng, trong căn cứ, tất cả người sống sót đều dừng việc trong tay xuống, quay đầu về phía tường thành, nơi đó, mọi người đều biết là Zombie công thành, cũng đều biết một trận chiến này vô cùng gian nan.

- Mẫu thân, chúng ta sẽ thắng sao?

Một tiểu cô nương nghe thanh âm như vậy, có chút khờ dại ngẩng đầu hỏi mẫu thân của mình.

- Đúng vậy, chúng ta... .sẽ thắng!

Nữ tử cúi đầu nhìn nữ nhi của mình có vẻ mặt vui vẻ, miễn cưỡng nặn ra tươi cười, chậm rãi mở miệng, từ trong thanh âm này, nàng nghe ra tới, căn cứ -----không thủ được!

- Ta chỉ biết, Zombie không đáng sợ một chút nào!

Tiểu cô nương được mẫu thân mình trả lời, càng thêm vui vẻ:

- Phụ thân cũng ở trên tường thành chiến đấu với Zombie, chờ hắn trở về, ta nhất định phải để hắn nói ta một chút bọn họ làm thế nào để giết Zombie đến thất bại thảm hại!

Trong phòng một toà nhà có chút hào hoa, không ít người đều có sắc mặt nghiêm túc, không khí vô cùng trầm trọng.

- Kéo dài hơi tàn mà thôi!

Một nam tử nhắm mắt lại, khoé mắt, cũng chảy xuống một giọt nước mắt.

Trong xưởng công binh, nghe được âm thanh truyền đến, âm thanh ầm vang của máy móc dần dần nhỏ đi, mỗi người đều là mê mang nhìn bên ngoài, không ít người cảm nhận được tuyệt vọng trong âm thanh, đều không nhịn được ngồi xổm trên mặt đất khóc.

- Khóc cái gì, sống ở Mạt Thế, sớm nên có giác ngộ sẽ chết!

Một lão giả thoạt nhìn có chút lớn tuổi hơn một chút khiển trách, sau đó, lão giả nhìn ra bên ngoài, thì thào tự nói:

- Cho dù Zombie chiếm được căn cứ, lão cũng muốn kéo một miếng thịt từ trên người chúng nó xuống!

Sở nghiên cứu khoa học, đoàn đội của tiến sĩ Lâm Thiên Nam cùng tiến sĩ Hứa Minh Hải sắc mặt ảm đạm, nghe thanh âm truyền khắp căn cứ, bọn họ đều cúi đầu thở dài.

- Chuẩn bị liều mạng đi! Cho dù là phải chết, cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng!

Trong đại sảnh nghị sự, mấy người Đổng Châu cũng có chút suy sụp ngồi ở chỗ kia, hiện giờ, kế sách gì cũng đã không còn tác dụng, vô số Zombie vây quanh căn cứ đi vào, muốn chạy thoát là không có khả năng!

- Đã tới tình trạng này, không nghĩ tới còn rơi vào kết cục bị Zombie nuốt hết, không biết là tạo hoá trêu người hay là thiên ý như vậy!

Tất cả mọi người đề tự nói trong lòng.

... . ....

Ba mặt tường thành khác, mấy người Tô Vũ nghe được thanh âm bách chiến dứt khoát, nhất thời sửng sốt, trầm mặc không đến một phút đồng hồ, từng đạo hét to đều nhịp vang lên!

- Chiến, chiến, chiến!

Từng thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, quanh quẩn trong bốn phương, như là một hùng ưng thà chết chứ không chịu khuất phục, cho dù biết rõ là sẽ chết, vẫn sẽ cố gắng vỗ cánh bay về trời cao!

Cho dù không có nghe được bọn họ gầm thét, chỉ cần từ trên vệ tinh nhìn đến hình ảnh này, toàn bộ thế lực đều biết tình huống tiếp theo phát sinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận