Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1529: Đoạn Thiên Nhai vào cuộc!

Trong mắt Vương Song lạnh như băng, ánh mắt có chút thâm thúy.

Trong sơn động, Vương Song nhìn Tô Nhan và Trịnh Đông Lai, truyền âm đến bên tai bọn họ.

- Cái gì, sư đệ ngươi thật muốn làm như vậy?

Tô Nhan cùng Trịnh Đông Lai nghe thấy kế hoạch của Vương Song, vô cùng giật mình nhìn hắn.

- Đúng vậy, ngoài yên trong mới ổn được. Nội bộ chúng ta có vấn đề thì nhất định phải giải quyết. Nếu không có vấn đề gì thì càng tốt. Thực lực của chúng ta có thể lần nữa tăng lên, nhưng không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta vất vả lắm mới may mắn còn sống sót, chẳng lẽ các ngươi cam tâm lại một lần nữa trải qua thất bại thảm hại sao!

Hắn không ép buộc họ làm điều, chỉ đơn giản muốn thấy ý nguyện của bọn họ.

- Ta biết hắn là chân truyền của tông mông, các ngươi cũng không tin hắn sẽ phản môn, mặc dù ta và hắn quan hệ cũng không được tốt lắm, nhưng cũng sẽ không đến mức gây chuyện.

- Làm hay không ngươi tự mình quyết định, ta tôn trọng ý kiến của ngươi!

- Được, làm đi, như ngươi nói, chúng ta không thể thất bại, nhất định phải cẩn thận từng bước!

Tô Nhan nghe vậy, gật đầu thật mạnh, lập tức cười khổ nói:

- Hy vọng chúng ta đều sai!

- Ta cũng vậy, hy vọng lần này là sai!

Vương Song cười nói:

- Ta sẽ ẩn giấu chính mình đi, các ngươi coi như không nhìn thấy ta, dựa theo kế hoạch hành động, nếu quả thật có vấn đề, ta sẽ ra tay. Nhớ kỹ, nhất định phải đồng thanh nói, không được tiết lộ sự tồn tại của ta...

- Yên tâm, Vương sư đệ chúng ta hiểu rồi!

Đám người Tô Nhan, Trịnh Đông Lai đều gật gật đầu, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã thật sự tín nhiệm Vương Song, nếu không có Vương Song, bọn hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!

Bất tri bất giác, Vương Song dường như không còn là sư đệ trong miệng bọn họ, mà trở thành chỗ dựa bọn họ có thể tin cậy!

Vương Song thấy thế, thân ảnh tựa như dung nhập vào trong không khí, chậm rãi biến mất, thấy Vương Song biến mất, Tô Nhan lật bàn tay, suy nghĩ một chút, sau đó phát tin tức đi.

Trên một ngọn núi cách xa đám người Tô Nhan ngàn dặm, Đoạn Thiên Nhai lẳng lặng ngồi trên một tảng đá lớn, không ngừng hấp thu nguyên khí thiên địa xung quanh.

Từng đạo nguyên khí như sương trắng dung nhập vào thân thể của hắn, làm cho khí tức trên người Đoạn Thiên Nhai dần dần mạnh lên.

Nhưng vào lúc này, Đoạn Thiên Nhai dừng lại, nguyên khí thiên địa chung quanh phút chốc tản đi, hắn mở to mắt, trong tay xuất hiện một viên ngọc giản.

Dừng một chút, Đoạn Thiên Nhai có chút nghi hoặc, dung nhập tinh thần lực vào trong đó, nhất thời nhận được một tin tức.

- Đoàn sư huynh, ta là Tô Nhan, lúc trước chúng ta bị đệ tử tam tông phục kích, ta may mắn chạy thoát, hiện tại lại tìm được mấy vị sư huynh đệ, muốn thương lượng một chút chuyện kế tiếp, ngài có tiện qua đây không? Đệ tử chân truyền Thanh Nguyên tông chúng ta, sống chết cùng nhau, ta chỉ có thể liên lạc với mỗi mình ngài hy vọng ngài có thể dẫn chúng ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này…

Ở phía dưới, còn có linh hồn lạc ấn của Tô Nhan, trong đó có cả vị trí hiện tại của bọn họ.

Đoạn Thiên Nhai yên lặng nghe xong, lập tức lật bàn tay, thu hồi ngọc giản, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía không gian xa xa, trong ánh mắt hiện lên một tia suy tư:

- Còn chưa chết sạch, đúng là một đám phế vật, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt…

- Tô Nhan vậy mà lại tìm được một đám đệ tử của Thanh Nguyên tông, xem ra, lần này, bọn hắn hẳn là sẽ không khiến ta thất vọng!

Đoạn Thiên Nhai lộ ra nụ cười cổ quái, lập tức bước ra, bóng người tan vào trong không khí.

……

Trên bầu trời, ba luồng sáng nhanh, tản ra khí tức đáng sợ, giống như ba mặt trời nhỏ, chậm rãi mọc lên, mà trên mặt đất, bất kể là người hay linh thú, chỉ cần cảm nhận được luồng khí tức này, bọn họ đều sẽ cảm nhận được, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.

Ba người, chính là Tiền Long, Cố Cảnh, Chu Triều Tuấn, bọn họ thân là Hóa Thần cường giả, tốc độ cực kỳ nhanh, tinh thần lực khổng lồ giống như ra-đa quét ngang bốn phía.

Bóng người ba người đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, sắc mặt Tiền Long âm trầm.

- Những tên này trốn quá sâu, hư không bí cảnh lớn như thế, chúng ta không biết đối phương ẩn thân chỗ nào, đúng là đám ruồi bọ rụt đầu!

- Nếu cứ như vậy, tìm đến năm sau chỉ sợ cũng chưa chắc có thể phát hiện bọn họ!

Cố Cảnh đồng ý gật đầu, Chu Triều Tuấn bên cạnh ngược lại không nói gì, nhưng có chút trầm mặc, trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột.

Tiền Long còn muốn nói tiếp, nhưng sắc mặt lại thay đổi, hai người kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, một tia sáng ập tới với tốc độ kinh người trong nháy mắt bọn họ đến trước mặt.

- Rầm!

Mặc dù đám người Tiền Long kinh ngạc, nhưng quan trọng hơn là bọn họ không cảm nhận được sự uy hiếp trên người đối phương. Tiền Long dùng nguyên lực bao vây cánh tay, bắt lấy lưu quang.

Ánh sáng tiêu tán, để lộ vật phẩm bên trong, đó là một miếng ngọc giản.

- Ngọc giản?

Ba người tò mò nhìn nhau, Tiền Long dùng linh lực dung nhập vào trong đó, chưa đến mấy giây vẻ mặt kinh ngạc.

- Sao vậy?

Cố Cảnh và Chu Triều Tuấn đều kinh ngạc nhìn hắn, muốn biết vì sao hắn lại biểu hiện như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận