Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1087: Chém giết! (2)

Có được xác nhận, tất cả mọi người đều vô cùng mừng rỡ, reo hò không thôi, trong đó người vui nhất chính là Lý Tân, hắn đã cùng Vương Song trở thành huynh đệ vào sinh ra tử, không có Vương Song, hắn cũng sẽ không có thành tựu như bây giờ, cho nên, dù cho Vương Song có biến mất, hắn cũng không có bất kỳ tâm tư gì, chỉ một lòng tìm kiếm Vương Song.

- Quá tốt rồi, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát, lập tức đi tìm tiểu Song!

Lý Tân kích động quá không gọi là thành chủ nữa.

Những người khác cũng kích động không kém, ánh mắt nóng rực nhìn Chu Ảnh, kích động hò hét muốn đi đón Vương Song.

- Toàn bộ chúng ta không thể rời đi, nhất định phải có vài người ở lại trông coi căn cứ.

Chỉ có Đổng Châu là còn chút tỉnh táo, nói với mọi người, những người khác nghe vậy cũng gật đầu, sau đó mọi người phân công cho bốn người là Chu Ảnh, Tô Vũ, Chu Vân Nguyệt, Tôn Thành mang theo Lục Ma Đằng của Vương Song, bọn họ cũng sợ đây là một cái bẫy, nên mang Lục Ma Đằng theo, cũng chỉ để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, như vậy, cho dù là bẫy, bọn họ cũng có khả năng để trốn đi.

Sau mười phút, một chiếc máy bay trực thăng khởi hành, bay về phía căn cứ Hắc Thủy, sự kiện này cũng chỉ có những nhân vật cấp cao đáng tin biết được, người ngoài không hề biết bất kỳ tin tức nào, cho dù mọi người có thấy kỳ lạ thì cũng nghi hoặc một chút rồi không quan tâm đến nữa.



Căn cứ Hắc Thủy, hai người Kha Ni và Lục Chấn tấn công vô cùng mạnh mẽ, nhưng Miêu Vong không thèm quan tâm đến công kích của Lục Chấn, thế nhưng công kích của Kha Ni lại vô cùng mạnh mẽ và bén nhọn, giống như khoan điện vậy, Miêu Vong ở cách xa mấy chục mét mà vẫn có thể phát giác được sức mạnh ẩn chứa ở trong đó.

Đối mặt với hai công kích này, ánh mắt Miêu Vong bỗng lộ ra một tia hàn quang chói mắt.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, thân ảnh của Miêu Vong giống như lò xo bắn đi trong nháy mắt, trải qua hàng trăm lần chém giết kịch liệt nên đã hình thành phản ứng, trong đầu giống như xuất hiện ký ức chém giết.

Thân ảnh giống như đạn pháo trực tiếp lao ra, thân ảnh đáp xuống mặt đất giống như một ngọn núi lớn, vết nứt trên mặt đất lít nhít như mạng nhện.

Thời điểm Miêu Vong và hai người kia tiếp cận nhau thân ảnh bị cưỡng ép một chút, sau đó thân ảnh dùng phương thức không phù hợp với quy luật mà hơi uốn cong, bất ngờ mượn lực, một chân hung hăng đá ra, mục tiêu nhắm thẳng đến Kha Ni,

Đối với công kích của Lục Chấn, Miêu Vong chọn cách mạnh mẽ chống lại, trong cảm ứng của hắn, thực lực của Lục Chấn có chút chênh lệch với hắn, uy hiếp không quá lớn, quan trọng nhất vẫn là Kha Ni, đây mới là tên uy hiếp mạnh mẽ đến hắn.

Chỉ cần mình giải quyết được đối phương trước, như vậy bản thân có hy vọng trốn thoát!

Nếu không, chẳng những không cứu được đám người Phương Thanh, ngay cả hắn cũng không thoát được.

Một chân của Miêu Vong đá ra, trong không khí có từng đợt tiếng nổ đùng đoàng, một sức mạnh vô cùng khủng khiếp từ trên cơ thể Miêu Vong truyền đến, vai, khố, khủy tay… Tất cả sức mạnh đều hội tụ ở trên đùi.

- Xùy

m thanh xé gió xuất hiện, sức mạnh khủng khiếp đối đầu với công kích của Kha Ni.

- Ầm

Ở trong không trung xuất hiện một đợt sóng xông kích quét ngang bốn phía, sóng xung kích vô cùng cường hãn khiến mọi người ở xung quanh đều trực tiếp bị đẩy ra phía sau.

Cùng lúc đó, công kích của Lục Chấn cũng đánh lên người Miêu Vong, sức mạnh đánh ra khủng bố đánh lên trên lưng Miêu Vong, trên người Miêu Vong trực tiếp hóa thành toái phiến, một tiếng “Răng rắc” vang lên, cơ thể trực tiếp bay ra ngoài.

- Ầm

Thân ảnh Miêu Vong kéo trên mặt đất một vệt dài, sau đó mạnh mẽ dừng lại, khóe miệng tràn ra tràn ra máu tươi. Trên lưng hắn, máu tươi ở trên lưng lộ ra vô cùng chói mắt, thậm chí Miêu Vong cũng cảm nhận được sự đau đớn nóng bỏng.

Nhưng đây cũng chỉ là vết thương ngoài da, vết thương nghiêm trọng nhất là do sức mạnh bén nhọn do Kha Ni tạo ra, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể của hắn, ảnh hưởng đến cơ thể hắn. Miêu Vong cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình dường như không ngừng rung động.

Ba người vừa chạm nhau đã tách ra, Kha Ni và Lục Chấn cũng hơi kinh ngạc nhìn Miêu Vong một chút, trong mắt hưng phấn không thể che giấu được.

- Ha ha, thật đúng là nhất giai!

Kha Ni cười lạnh, lo lắng trong lòng lập tức buông lỏng, vốn còn tưởng là đối phương cố ý, không thực thực lực của đối phương thật sự là nhất giai, Tiến Hóa Giả nhất giai, một tay của mình cũng có thể giết chết, nghĩ đến chuyện Chúa Tể của thành phố Giang Nam, cao thủ đỉnh phong chết trong tay mình, hắn cảm thấy linh hồn mình vui mừng không sao tả nổi.

Lục Chấn ở một bên cũng như thế, kích động không sao kiềm chế được, dù sao hai người bọn họ có thể cùng nhau giao thủ với cường giả mạnh nhất, thậm chí còn có thể xem như là một thần thoại vậy!

Đến lúc đó, hắn có thể trở thành một huyền thoại từng đánh chết cường giả tam giai, mặc dù chỉ là nguyên nhân đặc thù!

- Chỉ là nhất giai, đi chết đi!

Hai người không cho Miêu Vong thời gian tu chỉnh, lần nữa đánh tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận