Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1088: Khôi phục sức mạnh?

Sắc mặt Miêu Vong trắng bệch, nhưng lại không hề lo cho thương tế của mình, thân ảnh giống như sấm xét, xé rách không gian, một quyền đánh ra, nháy mắt tạo ra vô số quyền ảnh.

- Ầm ầm ầm…

Ba thân ảnh quấn quýt lấy nhau, Miêu Vong dùng tất cả thuật trên người phát huy đến cực hạn, mỗi một bộ vị trên cơ thể như trở thành vũ khí, Miêu Vong đối mặt với hai người, cả người dường như bắt đầu cuồng bạo, thế công như mưa rền sấm dữ bao trùm lấy hai đại cường giả.

Ngạn Tiểu Ngư ở nơi xa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thực lực của thành chủ bọn họ ra sao bọn họ đều biết, hai người này giỏi nhất cũng chỉ có nhị giai, theo lý mà nói bọn họ không thể tiếp nổi một chiêu mới đúng, sao lại giống như bây giờ, thành chủ lại ở thế hạ phong!

Tuy hắn không phải là Tiến Hóa Giả nhất giai, nhưng cũng có thể đoán được thực lực của Vương Song chỉ dừng lại ở nhất giai!

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thực lực của thành chủ sao lại hạ xuống nhiều đến như vậy!

Trong lòng Ngạn Tiểu Ngư có chút lo lắng, không ngừng nhìn lên trời, hắn đã truyền tin tức ra ngoài, theo hắn đoán chừng, người của căn cứ muốn đến đây cũng mất tầm một giờ!

Trong vòng một giờ này mà thành chủ xảy ra chuyện gì, chắc hắn muốn điên mất!

- Cho dù chết, cũng phải bảo đảm an toàn cho thành chủ!

Trong mắt Ngạn Tiểu Ngư lóe lên tia kiên định.

Đám người Phương Thanh thì vô cùng lo lắng nhìn thân ảnh của Miêu Vong và hai đại cường giả đang kịch liệt chém giết lẫn nhau, trong lòng không khỏi nấc nghẹn.

- Ngươi nói xem, Miêu Vong có thể thắng được đối phương hay không?

Có người thấp giọng hỏi.

Tất cả mọi người trầm mặc không nói, nhìn tình huống, Miêu Vong rõ ràng là rơi vào thế hạ phong, bọn họ nào dám đưa ra kết luận gì.

- Ta tin tưởng Miêu Vong, hắn chắc chắn có thể.

Sắc mặt Phương Thanh vô cùng kiên định, dường như vô cùng tự tin đối với Miêu Vong.

- Nhưng mà, bọn họ gọi Miêu Vong là Vương Song gì đó, hình như có quen biết hả?

Có người đưa ra nghi hoặc, vừa nãy bọn họ cũng thấy phản ứng của đám người Kha Ni, nhưng mà có chút không rõ.

- Nghe nói Miêu Vong bị mất trí nhớ, khả năng trước kia hắn tên là Vương Song, chẳng lẽ bọn họ quen biết? Mà cái tên Vương Song nghe có chút quen tai nhỉ?

Mọi người thấp giọng nghị luận.

- Ầm…

Ba thân ảnh đan vào nhau, nhưng chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, khoảng đất trống trước mắt đã hiện vô số vết nứt, mấy chục căn nhà bị đánh sập, bụi mù đầy trời, khiến tầm mắt mọi người bị ngăn trở.

- Ầm

Một bóng người từ trong sương bước ngược ra, một đường đi ra chừng mấy chục mét.

Tất cả mọi người đều vội vàng nhìn lại, sắc mặt Miêu Vong có chút tái nhợt, trên cơ thể trải rộng vết thương.

- Phụt

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Miêu Vong phun ra.

- Miêu Vong

- Thành chủ!

Hai tiếng kinh hô đều vang lên, một người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Miêu Vong, che hắn ở đằng sau.

- Thành chủ, ngươi không sao chứ.

Ngạn Tiểu Ngư có chút vội vàng tiến đến hỏi thăm.

Nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, không chỉ có Miêu Vong, ngay cả đám người Kha Ni, Lục Chấn, Phương Thanh cũng sửng sốt.

- Người của căn cứ thành phố Giang Nam!

Ánh mắt của Kha Ni chợt lạnh lẽo,

- Không ngờ nơi như thế này cũng có bóng dáng của các ngươi, xem ra vì tìm kiếm Vương Song, các ngươi cũng bỏ ra không ít khí lực.

- Kha Ni, đã đã truyền tin tức về căn cứ, nhân vật cấp cao của căn cứ sẽ lập tức đến đây, một khi đám người Thu đội trưởng đến, các ngươi có chạy cũng không thoát đâu!

Ngạn Tiểu Ngư mạnh mẽ lên tiếng.

Những người khác cũng không hiểu ra sao, sao hôm nay lại thay đổi bất ngờ như vậy, bây giờ còn xuất hiện của người của căn cứ thành phố Giang Nam.

Căn cứ thành phố Giang Nam là nơi thế nào, đương nhiên bọn họ đều biết, đây chính là thế lực có thể xưng là bá chủ của Hoa Quốc, nhưng khi nghe đám người Kha Ni như vậy, xem ra người trẻ tuổi trước mắt này là thành chủ gì đó!

Bọn họ nhìn thế nào cũng không nhìn ra người trẻ tuổi này là thành chủ! Nhân vật có ảnh hưởng đến một quốc gia như vậy, nhưng thực lực của người trẻ tuổi trước mắt cũng bằng với Lục Chấn mà thôi, không thể nào lại nhân vật lớn được.

Chỉ có trong lòng của đám người Phương Thanh là vô cùng chấn động, bọn họ biết Miêu Vong bị mất trí nhớ, nhưng không ngờ đối phương lại là nhân vật lớn như vậy.

- Ha ha, không ngờ một tên tép riêu như ngươi mà cũng dám uy hiếp ta!

Ánh mắt Kha Ni lạnh lẽo, trong lòng lại có chút lo lắng, hắn không ngờ ở đây lại có người của căn cứ thành phố Giang Nam, hắn biết rõ, từ căn cứ thành phố Giang Nam đến đây, nếu dùng máy bay trực thăng cũng mất một giờ, nếu như Thu Ảnh Đồng tự mình đi, vậy chỉ cần hai mươi phút đã có thể đến đây rồi!

Hắn âm thầm canh chừng thời gian, bây giờ hẳn chỉ vừa qua năm phút đồng hồ, bản thân mình nhất định phải giết chết Vương Song trong vòng ba phút, sau đó chạy trốn, một khi Thu Ảnh Đồng đến, dựa vào thực lực tam giai của đối phương, bản thân tuyệt đối chỉ có con đường chết!

Còn về nhiệm vụ ban đầu, hắn đã bỏ qua từ lâu, không có nhiệm vụ nào có thể quan trọng bằng giết chết Chúa Tể Giải của căn cứ thành phố Giang Nam Vương Song cả!

Bạn cần đăng nhập để bình luận