Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 966: Nhị Thập Tam Kiếm!

Sáng sớm ngày thứ ba, phía trên quảng trường to lớn của Thiên Hạ Hội đã có đám người chen chúc đến mức con kiến chui không lọt, một đoàn đệ tử Thiên Hạ Hội duy trì trật tự, không ít đệ tử đứng đối diện với vẻ mặt ngưng trọng của rất nhiều nhân sĩ võ lâm nhìn đám người trước mắt.

Lúc này Hùng Bá chưa xuất hiện, trong quảng trường to lớn tất cả đều lộn xộn một mảnh.

Nhưng, hỗn loạn như vậy cũng không có duy trì quá lâu, hai đạo thân ảnh trực tiếp đi tới trung tâm quảng trường.

- Im lặng!

Người tới gầm lên giận dữ, nội lực hùng hậu khiến cho thanh âm rõ ràng truyền vào tai của mọi người, nhất thời khiến cho kinh ngạc một trận, âm thanh ồn ào cũng bất giác yên lặng.

Lúc này, không ít người đều thấy được hai người trước mắt, một là đại đệ tử Tần Sương của Hùng Bá, một người là tam đệ tử Niếp Phong!

Lúc này, Tần Sương mở miệng lạnh lùng nói:

- Hôm nay, Kiếm Thánh không biết tự lượng sức mình khiêu chiến sư phó của ta, có thiên hạ quần hùng làm chứng, sinh tử không oán, Kiếm Thánh, sư phó của ta ở ngay nơi này chờ ngươi!

Nói xong, một đạo thân ảnh bá đạo bay tới nơi này, trong nháy mắt hạ xuống, đáp xuống một chỗ ngồi.

- Là Hùng Bá!

- Khí tức của hắn thật mạnh!

- Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất, quả nhiên lợi hại.

- Nhưng, ta thế nào lại nghe nói nhị đệ tử của hắn làm phản, chẳng lẽ là sự thật sao.

- Đúng vậy, ta cũng không thấy được nhị đệ tử của hắn xuất hiện....... .

Hùng Bá vừa mới xuất hiện, nhất thời khiến cho mọi người nói thì thầm sôi nổi với nhau.

Không tin những tên thần bí đều là ẩn trong đám người, lẳng lặng nhìn Hùng Bá, Hùng Bá được người thổi lên là thiên hạ đệ nhất trong mắt bọn họ không khác gì một con chó, bọn họ chờ đợi chẳng qua là Kiếm Thánh mà thôi!

- Kiếm Thánh, lão phu ở ngay nơi này chờ ngươi, hy vọng ngươi sẽ không làm bổn toạ thất vọng!

Hùng Bá lạnh nhạt ngồi lên phía trên bãi đá cao, nhìn xuống mọi người cách đó không xa, giống như nhìn một đàn kiến con.

Sau đó Hùng Bá nhắm mắt lại, không hề mở miệng, lặng lẽ chờ đợi đối phương đến. Mọi người phía dưới thấy thế nói Hùng Bá cuồng vọng có, nói hắn khí phách có, náo nhiệt thảo luận một trận, nhìn đương sự không có phản ứng bọn họ cũng không nói gì thêm.

Niếp Phong cùng Tần Sương như hai môn thần canh giữ một bên Hùng Bá, yên lặng nhìn đám người ở đây, bọn họ biết ở đây bên trong chắc chắn có không ít cao thủ, có lẽ đều là đang chờ Hùng Bá bị Kiếm Thánh đánh bại, nhưng bọn họ tin chắ sư phụ của mình sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng!

Mặt trời dần dần lên cao chính giữa, đã là thời gian chính ngọ, mỗi người đều trở nên có chút nôn nóng.

- Kiếm Thánh sao còn chưa tới!

- Chẳng lẽ sợ rồi!

- Còn phải đợi nữa sao, mặt trời sắp xuống núi rồi.

Mọi người nhỏ giọng bàn luận, thỉnh thoảng nhìn về phía sau.

Hùng Bá trên đài cao cũng chậm rãi mở to mắt, thoáng nhìn ra xa, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.

Mặt trời lên cao nhất, bắt đầu chậm rãi hạ xuống, mắt thấy mặt trời hạ xuống, nhìn một mảnh hoàng hôn phía chân trời, giống như ráng đỏ.

Rất nhiều người không khỏi mắng to:

- Chết tiệt, đây không phải là đùa giỡn chúng ta sao.

- Lão tử ngàn dặm không xa bôn ba tới đây, chính là vì xem một hồi đại chiến đỉnh cao, kết quả mấy người Kiếm Thánh không tới, đây còn đánh cái rắm!

- Kiếm Thánh cái gì, không phải là tên rùa đen rụt đầu sao!

- Nhất định là sợ uy danh của Hùng Bá, quả nhiên, Kiếm Thánh gì đó, chỉ có hư danh mà thôi.......

Từng âm thanh khó nghe của không ít người nói ra, ngưng vẫn có rất nhiều người im lặng chờ đợi, bộ dáng Lã Vọng buông cần.

- Vô Danh tiền bối, Kiếm Thánh tiền bối chắc sẽ không thật sự không tới chứ?

Đệ Nhị Mộng cảm nhận được đám người xôn xao, có chút do dự hỏi Vô Danh một bên.

Nàng chưa từng gặp Kiếm Thánh, tất cả truyền thuyết về Kiếm thánh đều là biết từ trong miệng các trưởng bối, tất nhiên không biết đáng sợ của Kiếm Thánh, Vô Danh mỉm cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên sửng sốt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau.

- Hắn đến rồi!

Không chỉ có hắn nơi này, không ít mấy người chỗ khác, từng đạo ánh mắt hoặc sừng sững, hoặc tò mò, hoặc uy nghiêm đều ẩn dấu nhìn ra phía sau.

Trên đài cao, đôi mắt Hùng Bá mạnh mở, nhìn ra xa!

- Đến rồi!

Xa xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, đám người đứng ngoài xe ngựa, Độc Cô Minh cung kính mở rèm cửa cho Kiếm Thánh.

Kiếm Thánh cùng Vương Song chậm rãi thong dong đi ra, đám người ở đây lập tức rơi giữ yên lặng, nhìn thân ảnh Kiếm Thánh đang đi tới.

Lúc này, Vương Song không tiếp tục theo sau, mà chậm rãi đi tới, người chung quanh đàn tự giác tạo đường đi cho hắn.

- Đây là Độc Cô Kiếm Thánh?

Mấy người Đệ Nhất Tà Hoàng nhìn mái tóc dày, dáng người khôi ngô của Kiếm Thánh, không khỏi có chút thất thanh mở miệng, trong đầu bọn họ, hình tượng Kiếm thánh chính là một người mái tóc hoa râm, thân ảnh lão già còng xuống!

- Hồi phục sinh cơ, phá rồi lại lập!

Ánh mắt Vô Danh ngưng trọng, nhìn thân ảnh Độc Cô Kiếm Thánh, thì thào tự nói:

- Hắn, cuối cùng cũng đi đến trước mặt ta rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận