Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1880: Thế nào gọi là luân hồi (3)

- Mặc dù lần giải thích này của tiên sinh còn có một số chỗ vẫn chưa được hoàn mỹ, nhưng đã kéo tiểu tử trở về, phần đại ân này, Vương Song không thể không báo, viên đan dược này, nếu như tiên sinh muốn bước vào tu hành, chỉ cần nuốt viên đan dược này vào, sẽ đủ để sống thêm ba trăm năm!

Vương Song vung tay lên, một viên thuốc xuất hiện, Vương Song đưa cho đối phương.

- Còn chưa thỉnh giáo quý danh của tiên sinh?

Vương Song đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, quay đầu lại hỏi.

- Lão phu Tạ Huyền!

Lão già nói khẽ, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhìn đan dược trong tay mình.

- Tạ tiên sinh, ngày sau có duyên sẽ gặp lại!

Vương Song cười, lập tức thân ảnh khẽ động, thân ảnh biến mất ở bên trong xe ngựa.

Dường như cảm giác được trong xe ngựa không có động tĩnh, một người phía trước, cẩn thận nhẹ nhàng xốc rèm lên, nhìn thấy thân ảnh của Tạ Huyền, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

- Thái Phó đại nhân, ngài không sao chứ?

- Không có việc gì, tiếp tục đi thôi, trận mưa này xem ra lâu thật. Lên đường sớm một chút.

Tạ Huyền mỉm cười, nhàn nhạt dặn dò nói.

- Vâng, đại nhân!

Đông đảo hộ vệ ầm vang tuân lệnh, lập tức đi về phía trước, dần dần biến mất trong làn mưa. Chỉ là, trong làn mưa, một viên thuốc giống như đồ vật từ trong xe ngựa bị ném ra, mơ hồ truyền đến tiếng cười khẽ của Tạ Huyền:

- Tu hành, ha ha...

- Luân hồi chi trung, võ giả là thê thảm nhất, cần gì chứ...

...

Vương Song đi trên đường, khí tức trên thân thể dần dần phóng thích ra, từ một người bình thường, dần dần trở thành võ giả Hậu Thiên, võ giả Tiên Thiên, võ giả Siêu Phàm

Lực lượng thuộc về mình đang chậm rãi nâng cao, chỉ qua một ngày, tu vi của Vương Song lần nữa đến đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, trong mắt của hắn dường như có vô số ánh sáng lấp lóe, ẩn chứa một chút tang tương nhàn nhạt.

- Đao Ý, ta bỗng nhiên đã hiểu ra được một chút rồi...

Vương Song than nhẹ một tiếng, trong tay xuất hiện viên mộc điêu kia lần nữa, lần này, Tinh Thần Lực của Vương Song tiến vào bên trong, cảm nhận được khí tức cùng cực và triền miên bên trong không gian này, tự lẩm bẩm:

- Hóa ra, đây chính là Đao Ý, có điều là một loại Đao Ý khác, đây là chí tình chi đao, dùng tương tư vô tận hóa thành Đao Ý...

- Vậy thì, Đao Ý của ta rốt cuộc là cái gì đây?

Vương Song tự nói một mình, chỗ sâu trong đầu, một chút Tinh Thần Lực chậm rãi chuyển động, vừa mới bắt đầu là từng chút một, sau đó càng lúc càng lớn, dần dần biến thành vô cùng lớn, giống như quả cầu tuyết, cuối cùng, Tinh Thần Lực trong đầu hóa thành một quả cầu lưu ly khổng lồ, trong đó, dường như có vật gì đó đang thai nghén.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên trong Tứ Tượng Đạo Viện, lúc này trở thành nòng cốt của toàn bộ Đại Tần Đế Quốc, vô số cao thủ siêu cấp mang theo đệ tử tông môn của mình hoặc là truyền nhân của gia tộc tụ tập ở bên trong Tứ Tượng Đạo Viện này.

Không khác, bởi vì lần này Thánh Cảnh mở ra, là từ Tứ Tượng Đạo Viện nắm giữ, hơn nữa còn chiếm ba phần danh ngạch.

Vì dung nạp những người này, đại thần thông giả của Tứ Tượng Đạo Viện Đại luyện chế đông đảo cung điện, chuyên môn sắp xếp những cường giả chạy đến này, trong nhất thời, toàn bộ Tứ Tượng Đạo Viện khắp nơi đều là bóng người, có điều, bọn hắn cũng bị thế lực của mình hạn chế, sẽ không chạy đến cấm địa bên trong Tứ Tượng Đạo Viện.

Cho dù như vậy, người càng nhiều, xung đột cũng không khỏi phát sinh, dù sao nhiều thế lực như vậy, cũng sẽ có một số hiềm khích, cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt, xung đột không thể tránh được.

May mắn những xung đột này cũng được khống chế ở mức độ nhất định, cũng sẽ không mất mạng, bởi vậy, các đại thế lực cao cấp đều do làm không nhìn thấy, dù sao đến lúc đó, tiến vào thăng Thánh Cảnh bên trong còn phải bạo phát tranh đấu, không có khả năng bình an vô sự, chẳng bằng hiện tại thích ứng sớm một chút.

Trong một diễn võ trường khổng lồ, hai bóng người kịch liệt giao chiến, một người trong đó hình như là người của Hắc Bạch Đạo Viện, một người khác thì là một thiếu niên, nếu như Vương Song ở chỗ này, sẽ nhận ra người trước mắt chính là nhóc con.

Nhóc con giống như một con hung thú hoang cổ, khí huyết cường thịnh đến cực hạn, nhất quyền nhất cước chấn động hư không, đối thủ của hắn là một tên cường giả cảnh giới Hóa Thần, nhưng lúc chiến đấu với nhóc liên tục bị nhóc con đánh lùi về phía sau, chỉ có chống đỡ chi lực.

"Ầm "

Nhóc con lại đấm ra một quyền, giống như lực lượng rơi xuống giống như Thái Sơn bạo phát, phòng ngự của đối phương giống như giấy, trong nháy mắt vỡ vụn, thân ảnh như cọng rơm bay vụt ra ngoài.

"Ầm"

Đối thủ rơi trên lôi đài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt vô cùng, đương nhiên không có sức tiếp tục chiến đấu.

- Xem ra Hắc Bạch đạo viện không có gì hơn, ngay cả một cảnh giới Siêu Phàm như ta cũng đánh không lại.

Nhóc con nhìn đệ tử Hắc Bạch đạo viện đối diện, môi hồng răng trắng trên mặt lộ ra một tia mỉa mai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận