Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1791: Tần Hoàng!

- Không ngờ lần này còn kinh động đến cả vị này, xem ra Đại Tần Đế Quốc thật muốn dốc toàn bộ lực lượng.

Trong lòng Vương Song run lên, một cường giả lại một cường giả mạnh hơn xuất hiện, khiến Vương Song mở rộng tầm mắt, cảm giác bản thân trước kia chính là ếch ngồi đáy giếng.

Sau lưng Yến Vô Định, cũng có một lượng lớn cường giả đi theo, trong đó, một nhóm nam nữ trẻ tuổi cảnh giới Hóa Thần khí thế hùng hồn, nhìn bộ dáng, chỉ thua Tứ Đại Đạo Viện một bậc.

- Cha!

Yến Minh Nguyệt vui mừng đứng dậy, chạy về phía Đạp Thiên Tông.

- Các vị, tiểu nữ thất lễ.

Thấy thế, vẻ mặt Yến Vô Địch thoáng chút xấu hổ, nói với những người đứng đầu của Tứ Đại Đạo Viện và Thanh Vũ, Đạm Thai Huyền.

Mấy người họ đều cười, đồng loạt biểu thị không cần để ý.

Yến Vô Địch nhìn sơ chỉ tầm ba mươi tuổi, nhưng là một lão quái vật, không ai có thể chỉ dựa vào gương mặt hắn để đoán rốt cuộc hắn đã sống được bao lâu, thấy nữ nhi của mình đi đến, Yến Vô Địch cười nói.

- Thế nào, ở trong Tứ Tượng Đạo Viện đã quen rồi chứ?

- Sư tỷ, nghe nói ngươi liên thủ với người ta đối phó với một thiên kiêu trong Tứ Tượng Đạo Viện, kết quả vẫn thảm bại, là thật sao?

Một nam tử nhìn có chút cơ trí tiến đến, thấ giọng cười hỏi.

- Hừ, ngươi còn dám nhiều lời! Xem ra trước kia ta đối xử với ngươi quá tốt, lần này tiến vào Tiềm Long Uyên, ta sẽ khảo giáo ngươi một chút để xem thử ngươi học được bao nhiêu từ cha ta!

Yến Minh Nguyệt đang vui vẻ, nghe vậy thì sa sầm mặt, thở phì phì nói.

- Ha ha, đại sư tỷ, ta nói giỡn thôi…

Nghe vậy, sắc mặt nam tử trước mặt nhất thời đau khổ, bắt đầu xin tha thứ.

Thấy đồ đệ mình và nữ nhi đang trêu đùa, Yến Vô Địch cũng lộ ra ý cười, nhưng mà, hắn vẫn cắt ngang trò đùa của hai người, nhìn về phía Vương Song.

- Tên nhóc đánh bại ngươi tên là Vương Song đúng không? Ta nghe nói không chỉ có ngươi, ngay cả tiểu tử của Lý gia, Tiêu gia đều thảm bại trong tay của đối phương.

Nghe cha mình nói vậy, Yến Minh Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu, tuy trong lòng tức giận bất bình, nhưng đối với thực lực của Vương Song, dù nàng có cao ngạo đến đâu cũng phải thừa nhận!

- Ha ha, không hổ là có thể đánh bại thiên kiêu của Vũ Thần Bộ Lạc, thiên phú như vậy, e rằng chỉ có tên Chí Tôn Thiên Kiêu trong Hắc Bạch Đạo Viện mới có thể chặn lại được thôi!

Yến Vô Địch cảm thụ khí tức mơ hồ trên người Vương Song phát ra, không khỏi cảm khái nói.

- Cha!

Yến Minh Nguyệt có chút bất mãn kêu lên, trong mắt của nàng, bản thân bị người ta đánh bại, phụ thân không ra mặt giúp mình, ít nhất cũng phải an ủi mình một chút chứ, thế nhưng nhìn biểu cảm của phụ thân xem, dường như vô cùng yêu thích Vương Song, sao nàng có thể đồng ý vậy được!

- Ha ha, tính cách của ngươi thế nào ta còn không biết sao, bị người ta đánh bại, lại muốn ta lấy lại mặt mũi cho ngươi, Minh Nguyệt, tính tình này của ngươi nên thay đổi đi, phải biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tuy ta là Yến Vô Địch, nhưng không có nghĩ là ta vô địch thật, muốn có chỗ đứng trong vũ trụ này, đầu tiên là phải tôn trọng cường giả, tôn trọng cường giả, trong lòng ngươi mới có kính sợ, mới có thể không ngừng khiến bản thân mạnh lên, tính tình chỉ biết đùa nghịch như vậy, phụ thân ngươi là ta có thể bảo hộ ngươi nhất thời, nhưng không thể bảo hộ ngươi cả đời…

Yến Vô Địch nhìn Yến Minh Nguyệt, nhàn nhạt răn dạy, mỗi một cầu đều là dựa theo những kinh nghiệm hắn đã trải qua.

Nghe cha mình nghiêm túc nói như vậy, Yến Minh Nguyệt cũng điều chỉnh sắc mặt, ánh mặt lộ vẻ xấu hổ,

- Thật xin lỗi, cha...

- Giữa cha con ta mà còn khách khí sao! Ta nói cho ngươi nghe những lời này, là hy vọng ngươi có thể tiếp nhận giáo huấn, sau này khi có thể ra ngoài trải nghiệm, tương lai, cơ nghiệp Đạp Thiên Tông còn phải giao cho ngươi, tính cách ngươi như thế này ta thật không yên lòng.

Yến Vô Địch vỗ đầu Yến Minh Nguyệt, cười nhẹ nói.

- Thật ra, tên nhóc kia thật sự rất được, nếu ngươi có thể bắt hắn về tay, ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận tên nhóc này.

Yến Vô Địch dường như nghĩ đến điều gì, trêu ghẹo nói.

- Cha, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!

Nghe vậy, gương mặt của Yến Minh Nguyệt bỗng trở nên đỏ ửng, có chút bất mãn cáu giận nói.

- Ha ha…

Lúc hai người họ đang nói đùa, đám người Vương Song, Tần Vũ lại nhìn các thế lực đang tìm nơi mảnh đất trống để đóng trại.

Tuy quan hệ giữa Tứ Đại đạo Viện bất hòa, nhưng học viên trong đó đều có quen biết với nhau, cho nên đều tìm kiếm người quen của mình để nghe ngóng một số tin tức của nhau.

Trong lãnh địa của Vấn Thiên Đạo Viện, Giang Hồng Nguyệt dường như do dự một chút, cuối cùng vẫn đi, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả các học viên trong Vấn Thiên Đạo Viện, đi về phía của Tứ Tượng Đạo Viện.

- Không ngờ, các ngươi lại gia nhập Tứ Tượng Đạo Viện!

Giang Hông Nguyệt đi đến trước mặt, ngữ khí có chút phức tạp nói, trước đó khi gặp Vương Song và Dương Mạt nàng đã tìm đủ cách để lôi kéo, kết quả hai người đều không nguyện ý gia nhập, cũng không biết Tự Tượng Đạo Viện đã hứa gì, vậy mà có thể khiến hai thiên tài gia nhập.

Bạn cần đăng nhập để bình luận