Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2003: Gặp lại sát thủ Minh điện!

Một chiếc lệnh bài màu vàng óng này vừa hiển hiện, ngay sau đó đã hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp bay về phía Tôn Ngôn, dừng lại trước mặt đối phương!

– Thứ này, thứ này cho ta sao?

Tôn Ngôn lúc đầu đã chuẩn bị phản kích, thấy một màn như vậy, lập tức sững sờ, ngay sau đó kịp thời phản ứng, khẽ vươn tay, muốn cầm lệnh bài.

– Thù lao...

Một cái giọng nói trầm thấp vang lên, lượn quanh ở bên tai bọn hắn.

– Thù lao? Đây là thù lao của ta!

Trong nháy mắt Tôn Ngôn hiểu được.

Mặc dù không biết cái lệnh bài này có tác dụng gì, nhưng nếu là đồ do một cường giả như thế tặng cho, đương nhiên không phải là phàm vật, vòng quang ấn vừa rồi của Tôn Ngôn đã tổn thất rất nhiều, khẳng định phải cần một chút đền bù tổn thất.

Có cái lệnh bài này dù sao cũng còn hơn không có!

Vương Song thấy thế, cũng là cảm thấy kỳ lạ, tâm tư không ngừng chuyển động, rất nhanh đã hiểu được:

– Đối phương vừa rồi mượn nhờ đạo quang ấn kia tiêu trừ hỗn loạn trong thể nổi của bản thân, mặc dù không có hoàn toàn tiêu trừ, nhưng cũng đã khá hơn không ít, thậm chí thần chí cũng rõ ràng hơn rất nhiều.”

– Thế nhưng, đạo quang ấn kia rốt cuộc là vật gì, vậy mà có thể hóa giải vấn để của một cường giả ít nhất có cảnh giới Thánh Giả!

Trong lòng Vương Song có chút chấn động.

Lấy được lệnh bài, Tôn Ngôn còn muốn há miệng hỏi thăm tác dụng của lệnh bài này, kết quả đôi mắt như nhật nguyệt kia trong tích tắc chuyển động một cái, đám người Vương Song lập tức cảm giác được thời không biến hóa, chung quanh hiện lên một mảnh đủ loại quang mang rực rỡ.

– Bảo vệ tốt... nàng…

Ngay tại thời điểm bọn hắn sắp biến mất, bên tai bỗng nhiên xuyên đến một giọng nói trầm thấp, Vương Song trong nháy mắt đã nghe ra giọng nói này thuộc về con mắt hư ảo kia, cũng là người sáng lập ra Thần Uyên này!

– Nàng, nàng là ai? Tiếu Tiếu sao?

Trong lòng Vương Song ngay sau đó hiện lên vô số suy nghĩ, đối phương chí ít cũng là một vị thánh giả, nhiều chuyện khẳng định so với bản thân còn biết nhiều hơn, sẽ không tùy ý mở miệng, đương nhiên nếu đã nói như vậy, thì đã nói rõ trên người tiểu nha đầu có bí mật vô cùng trọng yếu!

Vương Song ở thời điểm truyền tống, khóe mắt liếc qua tiểu nha đầu ở bên cạnh, phát hiện đối phương vẫn như cũ là vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

“Ầm”

Một khắc sau, quang mang trước mắt tiêu tán, Vương Song, Tôn Ngôn cảm giác hư không không còn tiếp tục biến hóa, trở nên vô cùng ổn định, ngay sau đó nhìn về phía nơi xa, mới phát hiện bọn họ đã ở trong một vùng hoang dã, phía trước chỗ xa xa, chính là bóng tối vô biên, loại hắc ám kia, vừa nhìn có thể khiến trong lòng người ta sinh ra sự khủng hoảng!

Chẳng qua, lúc này, Vương Song cùng Tôn Ngôn cũng là không cảm nhận được khí tức của giọng nói kia ở phía trước.

Nếu như không có đám người Phong Tình Tuyết, Long Hiên vẫn còn hôn mê trên mặt đất, Vương Song thậm chí còn hoài nghi mọi chuyện trước đó chẳng qua chỉ là huyễn tượng, ánh mắt Tôn Ngôn hơi chuyển động, bỗng nhiên cúi đầu, lập tức nhìn thấy trong tay đang nắm chặt một cái lệnh bài!

– Mọi chuyện vừa rồi đều là thật!

Tôn Ngôn khiếp sợ nói:

– Ban nãy có một tồn tại kinh khủng kéo chúng ta vào trong đó, hiện tại lại đưa chúng ta đi ra!

Vương Song cũng khẽ gật đầu, hắn mơ hồ có cảm giác, vị tồn tại bên trong Thần Uyên này, nhất định là một nhân vật tuyệt thế kinh thiên động địa!

– Tinh Tuyết, Mạc Hân, mau tỉnh!

Sau cơn khiếp sợ, Tôn Ngôn nhớ tới đám người còn đang hôn mê, vội vàng vận dụng từng đạo từng đạo nguyên lực, gọi mọi người tỉnh lại, may mắn vị kia không có ác ý, hoặc có lẽ là khống chế được bản thân, bằng không, đám người Phong Tình Tuyết hẳn phải chết không nghi ngờ!

– Phong tỷ tỷ, Thủy tỷ tỷ, Long ca ca, Bạch ca ca, mau tỉnh lại!

Một bên Tiếu Tiếu cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn đám người đang hôn mê, cảm giác có chút kỳ quái, tiến từng bước nhỏ đi tới, tiếng trẻ con non nớt cang lên.

Một khắc sau, đám người Phong Tình Tuyết, Thủy Mạc Hân, Long hiên, Bạch Vũ đều chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt mê mang nhìn tất cả trước mắt.

– Ách, đây là có chuyện gì? Ta sao bỗng nhiên lại hôn mê?

Trôi qua một đoạn thời gian, đám người Phong Tình Tuyết cũng hoàn toàn thanh tỉnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tôn Ngôn và Vương Song, tựa như ký ức về chuyện lúc trước đã bị xóa đi!

– Các ngươi đã quên chuyện lúc trước rồi sao?

Thấy thế, Vương Song biến sắc, ngay sau đó trầm giọng hỏi!

Tôn Ngôn cũng là chăm chú nhìn chằm chằm bọn họ, cảm giác có chút kỳ quái.

– Trước đó, không phải chúng ta đang đi đường sao, về sau đã xảy ra chuyện gì?

Trong mắt Phong Tình Tuyết lóe lên một vòng mê mang, bàn tay nhẹ nhàng gõ vào trán của chính mình, muốn cố gắng nhớ lại, thế nhưng là đoạn ký ức kia tựa như hư không tiêu thất, không có một chút dấu vết!

– Đúng đó, chúng ta giống như bị hôn mê, chẳng lẽ là gặp phải huyễn tượng?

Bên cạnh, Long Hiên và Bạch Vũ cũng nhíu mày nói.

– Xem ra vị bên trong Thần Uyên kia ngoài chúng ta ra không muốn để người khác biết rõ chuyện liên quan tới hắn!

Giọng nói của Vương Song vang lên bên tai Tôn Ngôn:

– Nếu đã như vậy, thì cũng không cần nói cho bọn họ biết!

– Được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận