Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 572: Hàng xóm xui xẻo! (3)

Hơn nữa, giá trị của vàng thỏi luôn thay đổi, nếu như có đường lưu thông, một thỏi vàng không chỉ tương đương với một nghìn cân lương thực, nàng cũng ưa thích khách nhân dùng vàng thỏi để thanh toán.

Cẩn thận nhận lấy, kiểm tra một phen, xác định là thật, sau đó lập tức dẫn Vương Song tới công ty, trả lại lương phiếu năm trăm cân lương thực còn lại cho Vương Song, ký kết hợp đồng với Vương Song, giao chìa khóa kia cho Vương Song.

- Chúc ngài ở lại vui vẻ!

Nữ tử họ Trần cười tủm tỉm nhìn Vương Song, sóng nước lưu chuyển, tựa như một vệt ý xuân:

- Ngài Vương, ở một mình trong nhà, có cần tiểu nữ tử ở lại tâm sự với ngươi không.

Dứt lời, một cái tay khoác lên lưng Vương Song, cả người đều dựa vào, Vương Song liếc nhìn bộ ngực hơi nâng lên của đối phương, nữ tử họ Trần cũng không xấu xí, miễn cưỡng được xem như một tiểu mỹ nữ, nhưng Vương Song đã quen nhìn mỹ nữ, Thái Hiểu, Thu Ảnh Đồng, Triệu Hân, Tô Tiểu Tuyết người nào mà không nghiền ép nữ tử trước mặt, cho nên, Vương Song vươn tay ra khẽ đẩy đối phương, thân thể không để lại dấu vết lui ra phía sau mấy bước.

- Không cần, không còn chuyện gì nữa thì ta quay về đây!

Nói xong, Vương Song lập tức rời khỏi nơi này, chẳng qua nữ tử họ Trần cũng vội vàng lấy ra một cái thẻ nhét vào trong tay Vương Song, nói:

- Ngài Vương, đây là các số điện thoại phục vụ 24 giờ, có yêu cầu gì đều có thể gọi điện thoại!

Vương Song tùy ý liếc qua nhìn, trọn vẹn mười số điện thoại, cũng không có ném đi, nói không chừng chính mình ngày nào đó sẽ dùng đến.

Quay về tiểu khu, Vương Song nhìn thấy đồ đạc của Đồng Vũ đã bị mấy người đại hán ném từng thứ từng thứ ném ra ngoài, ví dụ như ga giường, chăn nệm, mỹ phẩm, thảm tập yoga, các loại túi xách tinh xảo, quần áo, thậm chí còn có cả đồ lót màu hồng, đã bị một số đại hán lặng lẽ thu lại, dường như để làm một số chuyện không thể diễn tả được.

Kem đánh răng, bàn chải đánh răng cũng bị ném lung tung xuống đất, ngay cả Vương Song cũng có chút kinh ngạc, chất lượng cuộc sống của nữ nhân này trước đó có vẻ không tệ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, mỹ phẩm một thứ cũng không thiếu! Hắn thế nhưng biết rõ giá cả ở thành phố Thiên Thủy, có thể xưng là đắt đỏ!

Hai mắt Đồng Vũ đẫm nước mắt đứng trước cửa, vẻ mặt bất lực nhìn đồ đạc của chính mình bị ném xuống mặt đất bên ngoài. Nhìn thấy Vương Song, trên mặt càng hiện lên một vòng xấu hổ, Vương Song cũng không hứng thú quan tâm chuyện của nàng, dùng chìa khóa mở cửa phòng, rồi đi vào.

- Mau chóng chuyển đồ đi, không được quấy rầy ta ngủ!

Vương Song nói với đại hán vẫn đang không ngừng khuân đồ.

- Dạ được, ông chủ Vương, ngài yên tâm, động tác của chúng ta nhẹ hơn chút, lập tức sẽ xong, thật ngại quá, xin lỗi, xin lỗi!

Đại hán cầm đầu khom lưng nói, dứt lời, đều nói với mấy tên đại hán:

- Động tác đều nhẹ nhàng chút, đừng quấy rầy ông chủ Vương nghỉ ngơi!

Mấy tên đại hán nghe vậy, động tác cũng không tiếp tục thô lỗ nữa, mà chính là cẩn thận từng li từng tí khuân đồ, đây chính là quy tắc của mạt thế, có tiền chính là đại gia, lập tức có thể ra lệnh cho người khác.

Vương Song thấy thế, hài lòng gật đầu, bước vào trong phòng, lập tức thả mình xuống chiếc giường mềm mại trắng noãn, thứ đáng để nói đến là căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ, một cái là phòng ngủ chính của Vương Song, còn có một cái là phòng ngủ thứ hai, chẳng qua cái phòng ngủ thứ hai này cũng rộng tới hơn hai mươi mét vuông, đừng nói một người, ba người đều có thể ở lại!

Vương Song nằm trên chiếc giường lớn mềm mại ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh lại đồng hồ treo trên tường đã là tám giờ, lúc này Vương Song cảm thấy có chút đói bụng, nghĩ một hồi, bên cạnh tiểu khu có không ít chỗ ăn cơm, ngược lại có thể nếm thử một chút, xem mỹ thực ở nơi này so với ở thành phố Giang Nam thì như thế nào.

Mở cửa, Vương Song chợt sững sờ, Đồng Vũ đang ở trước của nhà hắn, bên cạnh là các loại hành lý, quần áo, bị vô số hành lý bao vây như vậy, trông nàng vừa đáng thương lại vô cùng bất lực!

Đồng Vũ nước mắt rưng rưng nhìn Vương Song, tựa như muốn Vương Song mở miệng thu lưu nàng, chẳng qua Vương Song hoàn toàn làm như không thấy, lộ ra một nụ cười nhạt, lập tức muốn từ bên cạnh đi ra.

Hắn không phải người làm từ thiện, không thể nào nhìn thấy một người có khó khăn là phải trợ giúp, cho dù hắn là Tiến Hóa Giả, cũng không chịu được kiểu tiêu xài này, hơn nữa nữ nhân này lúc ấy dường như có chút khinh thường chính mình, cho nên hắn càng không có lý do gì phải giúp nữ nhân này!

- Này!

Đột nhiên, Đồng Vũ cắn môi gọi Vương Song, nước mắt tựa như sắp rơi xuống, nàng là một nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp, bởi vậy, nàng hiểu rõ chính mình không có nơi ở cố định, nàng sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi khu bình thường, vừa nghĩ đến sự khủng bố của khu dân nghèo nàng đã không nhịn được phải run lên.

Cho nên, vì có thể ở lại, nàng không thể không nghĩ tất cả các biện pháp, thậm chí chủ động hạ xuống thể diện để cầu xin sự giúp đỡ của một người xa lạ!

- Sao vậy?

Vương Song nghi ngờ nhìn nàng, hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận