Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1470: Thức tỉnh! (2)

Một đạo thông thiên triệt địa tồn tại xuất hiện, toàn thân bị băng lụa vô tận vây quanh, dường như có vô số pháp tắc hợp lại, một đôi mắt cực lớn giống như hai vầng thái dương, mới vừa xuất hiện, Pháp Tắc Chi Hải triệt để bạo động, vô số Hủy Diệt Phong Bạo xuất hiện, giống như đang khai thiên tích điện, vô cùng hỗn độn.

Năng lượng khủng bố gào thét, nam tử lại không quá quan tâm, cười lạnh liếc nhìn thân ảnh khổng lồ trước mặt, ngay sau đó xoay người rời đi,

- Đạo Linh, đạo này vốn là ta mang đi, chờ khi chúng ta gặp lại, có lẽ ta cũng sắp trở thành Thánh Giả rồi.

Nói xong, lại bước vào vòng xoáy, trực tiếp biến mất khỏi Pháp Tắc Chi Hải.

...

Ngoại giới, Thanh Nguyên Tông đang vô cùng náo nhiệt, ở Thanh Nguyên Phong, ngay cả Thanh Nguyên Tử và các nhân vật cấp cao cũng ở bên trong đó, nhìn các đệ tử đứng đông nghịt ở quảng trường, gương mặt của bọn họ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Sáu người Đoạn Thiên Nhai, Sở Vân phàm, Ngân Phong, Tần Phong, Lý Thuần Kiếm, Tư Không Tuyết đứng tại phía trước nhất, vẻ mặt vô cùng phấn chấn, tràn đầy tự tin.

Ở phía sau bọn họ, chính là một trăm thiên kiêu đứng đầu trên Thiên Kiêu Bảng

Lúc này, rất nhiều đệ tử đều là hưng phấn nghị luận, vô cùng kích động, hôm nay, cũng là lúc hội tụ Tứ Đại Tông Môn ở Thanh Nguyên Tinh, bọn họ phải cùng các thiên kiêu của tông môn khác tranh phong, điều này khiến bọn họ vô cùng kích động.

Bọn họ đều là thiên tài, mà vì là thiên tài, bọn họ đều có sự kiêu ngạo, Tứ Đại Tông Môn tranh phong, đều là so tài với nhau, bọn họ thân là đệ tử của Thanh Nguyên Tông, cũng phải gánh vác vinh quang cho tông môn, vì tông môn mà lấy được vinh dự trong đại hội.

Đây cũng là thời cơ để bọn họ chứng minh bản thân, nhận được sự tôn kính của người bên trong tông môn, xưng vương xưng bá thì không tính là gì, được những vị bề trên của Tứ Đại Tông Môn thừa nhận, đó mới là sự công nhận lớn nhất của bọn họ.

- Bây giờ đệ tử của chúng ta đã đến đủ chưa?

Thanh Nguyên Tử hỏi thăm Chấp Pháp Phong phong chủ ở một bên, vẻ mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

- Đệ tử đều đã đông đủ, nhưng vị đệ tử tên Vương Song kia của Vô Danh Phong còn chưa đến, ta đã hỏi Hồng Y rồi, nói là Vương Song bị trọng thương, còn đang hôn mê.

Lôi Càn có chút bất đắc dĩ nói, kỳ thực, hắn vô cùng xem trọng Vương Song, trước đó còn bảo vệ Vương Song ở khắp nơi, lần này đến khi Tứ Đại Tông Môn cử hành Thịnh Đại Tụ Hội, giúp Vương Song mở mang thêm kiến thức, không ngờ Vương Song lại bị thương hôn mê, hắn cố ý đến xem một chút, kết quả lại bị Chu Càn ngăn cản ở bên ngoài, không biết tình hình cụ thể ra sao.

- Bị thương hôn mê?

Ánh mắt Thanh Nguyên Tử chợt lóe, có chút kinh ngạc, hắn vô cùng xem trọng Vương Song, làm thế nào cũng không ngờ lại xảy ra tình huống thế này.

- Thôi bỏ đi, cực mặc kệ hắn, bây giờ mọi người ở những tông môn khác đều đang đợi chúng ta, các ngươi cứ xuất phát đi, lần này, để Tào sư đệ đảm nhiệm lĩnh đội, nhất định phải mang người trở về an toàn cho ta!

Thanh Nguyên Tử cũng không quan tâm đến tình trạng của Vương Song nữa, lập tức phân phó. Hắn quyết định, chờ đến khi đám người Lôi Càn và Tào Vũ rời đi, hắn sẽ đến Vô Danh Phong nhìn Vương Song một chút, để xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

- Vâng!

Lôi Càn và Lạc Tinh Phong phong chủ Tào Vũ đồng loạt gật đầu.

...

Ở Vô Danh Phong, Chu Càn và Thạch Nghị ngồi cùng một chỗ đánh cờ, Mạnh Lãng cùng Cố Hồng Y đều là đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, trong tay tiểu bàn tử còn cầm một cái đùi gà to ăn lấy ăn để, miệng đầy dầu mỡ, khiến Cố Hồng Y trợn trắng cả mắt.

- Ưm

Đột nhiên, động tác của bọn họ đồng loạt dừng lịa, đều nhìn về một nơi cách đó không xa, một tiếng bước chân nhỏ truyền đến, dường như có người đi đến.

- Sư huynh!

- Vương Song!

Mạnh Lãng và Cố Hồng Y đều giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn thân ảnh đang đi đến, miệng há to.

- Chu lão, sư thúc!

Vương Song cười cười gật đầu với bọn họ, sau đó cung kính chào hỏi hai người Chu Càn.

- Rốt cuộc ngươi cũng ra ngoài ồi, nếu còn không ra, e rằng bọn ta sẽ nghĩ rằng ngươi mất tích ở trong đó!

Thạch Nghị dường như đã thả lỏng trở lại, con cờ trong tay buông xuống, cười nói với Vương Song.

- Về thì tốt rồi!

Chu Càn vẫn bình thản như cũ, tuy không nói gì nhiều, nhưng Vương Song có thể cảm nhận được rõ ràng Chu Càn quan tâm đến mình.

- Thời gian vừa khéo, bọn ta còn định từ bỏ hoạt động lần này, giờ ngươi đã tỉnh, chắc đám người Lôi Càn còn chưa rời đi đâu, ngươi tranh thủ thời gian đến Thanh Nguyên Phong, cũng không muộn.

Vương Song nghe Chu lão nói thế, không khỏi sững sờ, hơi nghi hoặc nhìn đối phương.

- Hiện tại có nói với ngươi cũng không kịp, để Hồng Y cùng ngươi đến Thanh Nguyên Phong, đây là cơ hồi ngàn năm khó gặp của Thanh Nguyên Tinh, lần này phát hiện được bí cảnh thần bí kia rồi, trong đó có vô số bảo vật, nếu ngươi có thể tham gia, có lẽ, với ngươi mà nói đây là một vận may.

Thạch Nghị tiếp lời.

- Hồng Y, mang theo Vương Song mau chóng tới.

Thạch Nghị nói, nhìn Cố Hồng Y, phân phó nói.

- Vâng, sư thúc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận