Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1858: Gặp lại Kim Bán Nguyệt!

Vương Song nhìn viên đá kia, cảm giác trí tuệ của bản thân dường như được mở ra, trong nháy mắt hiểu được.

- Được, món bảo vật thứ hai, ta chọn Ngộ Đạo Thạch.

Vương Song quyết định, lập tức đưa tay, cất nó đi.

Tần Chính Nam đứng ở một bên, không có quấy nhiễu sự lựa chọn của đối phương, hắn chỉ phụ trách lấy thứ Vương Song cần.

- Có lẽ, cũng nên chọn cho sư đệ một món bảo vật.

Vương Song lẩm bẩm, thần thông trên người Dương Mạt không nhiều, dường như trừ Đại Diệt Thần Kích ra, cũng không có thần thông khác, ngoại trừ Niết Bàn Thánh Thuật, dù sao, đó cũng là một loại bảo mệnh.

Nghĩ đến đây, Vương Song đi thẳng về phía trước, quan sát từng cái.

- Cửu Thiên Tức Nhưỡng, Thiên Nhất Thần Thủy, Ngọc La Lan, Thiên Tâm Thảo…

Vương Song lần lượt nhìn, đều là những bảo vật vô cùng trân quý, nhân bản thân chỉ còn một cơ hội, cho nên nhất định phải lựa chọn cẩn thận.

- Đây là… Chiến Thần Huyết.

Lông mày Vương Song nhíu lại, nhìn huyết dịch lớn chừng một nắm tay ở trước mặt, ở trên thân huyết dịch này, Vương Song có thể cảm nhật được một cỗ khí tức bách chiến bất diệt, chiến phá Cửu Trọng Thiên.

- Chiến Thần Huyết, được một vị tuyệt đại cao thủ lúc trước để lại, được Đại Tần Đế Quốc ta vô tình có được, luyện hóa nó, có lẽ sẽ lãnh ngộ được một chút Chiến Thần Chi Ý, phá rồi lại lập, có thể sẽ tiến hành một trận lột xác.

Tần Thiên Nam tiến lên, giới thiệu cho Vương Song.

- Vị tuyệt đại cao thủ kia là ai?

Vương Song hỏi.

- Đó là một gia tộc khủng bố ở Trung Ương Tinh Vực, chiến huyết vô song, càng chiến càng mạnh, đây chỉ là huyết dịch bình thường được xách luyện ra, nghe nói, một giọt Chân Huyết trong gia tộc kia cũng có thể hóa thành nhân hình, tiến hành chiến đấu, có thể nói, chiến huyết bất diệt, chiến đấu không ngừng!

Vẻ mặt Tần Thiên Nam ngưng trọng, dường như cực kỳ kiêng kỵ gia tộc kia.

- Được, vậy món bảo vật thứ ba, ta sẽ chọn thứ này.

Vương Song chỉ lấy huyết dịch kia nói.

- Được.

Tần Thiên Nam vung tay lên, cấm chế xung quanh huyết dịch lập tức sụp đổ, rơi vào tay Vương Song.

Lựa chọn hoàn tất, Tần Thiên Nam đưa Vương Song rời đi, nhìn thấy cung điện trước mắt đang dần dần biến mất, ánh mắt của Vương Song lộ vẻ kiên định.

……

Chờ đến khi Vương Song trở lại đại điện, phát hiện Lâm phó viện trưởng đang đợi mình.

- Được rồi, chuyện ở đây cũng kết thúc rồi, chúng ta nên đi thôi.

Lâm phó viện trưởng nói.

Không biết Tần Thiên Nam đã đi đâu, hẳn là đi báo cáo cho Tần Hoàng.

Vương Song suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lên tiếng,

- Phó viện trưởng, ta nhớ còn đồ gì đó ở Kim gia vẫn chưa lấy, vừa hay có thể đến đó một chuyến.

- Kim gia, vậy cũng được, cần ta đi với ngươi không, trên người của tiểu tử ngươi bây giờ e rằng đến cả Tôn Giả cũng sẽ động tâm.

Lâm phó viện trưởng cười nói.

Vương Song cũng cười, hắn biết đối phương lo lắng, nhưng hắn vẫn khoát khoát tay, cười nói,

- Không cần đâu, ở đây là bên trong Tần Hoàng Thành, hẳn là sẽ không có người dám làm bậy.

- Vậy cũng được, chờ khi làm xong, cứ đến nơi này tìm ta.

Lâm phó viện trưởng vung tay, tạo ra địa chỉ ở trong đầu Vương Song.

Sau đó Vương Song rời đi, ra bên ngoài cung điện.

Ra khỏi Tần Hoàng Cung, Vương Song mới phát hiện Tần Hoàng Thành này vô cùng phồn hoa cường thịnh, khắp nơi đều có quân đội tuần tra, tu vi của các lính canh đều là cảnh giới Tiên Thiên, đội trưởng đứng đầu còn là cảnh giới Siêu Phàm!

Hai bên đường phố tường cao san sát, từng tòa phủ viện, đều có những cấm chế cường hãn phủ lên, hiển nhiên đều là những đại gia tộc bên trong hoàng thành.

Vương Song tìm người hỏi thăm một hút, sau đó tìm đến địa chỉ của Kim gia.

Đó là một trạch viện vàng son lộng lẫy, diện tích trên cả trăm mẫu, cửa lớn dường như là hoàng kim tạo thành, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt.

- Người kia dừng bước, phủ đệ Kim gia, người không có việc gì không được vào!

Ở cổng lớn, có bốn tên thủ vệ, tu vi đều là cảnh giới Bán Bộ Tinh Chủ, khí thế cường đại, nhìn thấy Vương Song đến gần, thần sắc lập tức cứng lại, lạnh lùng nói.

Thân là hộ vệ Kim gia, bọn họ tự nhiên cũng có mắt nhìn, biết các đại quyền quý trong Tần Hoàng Thành, hiển nhiên, Vương Song trước mắt không có trong trí nhớ của bọn họ.

- Ta đến tìm Kim Bán Nguyệt!

Vương Song nhíu mày nói.

- Tìm thiếu gia, có bằng chứng gì?

Nghe vậy, mấy tên hộ vệ sững sờ, một người do dự một chút, lập tức hỏi, nhưng ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều, lỡ như người trước mắt này là bằng hữu của thiếu gia thật, vậy họ không dám đắc tội.

- Tấm lệnh bài này chắc là được nhỉ.

Vương Song lấy ra một tấm lệnh bài, ném cho đối phương.

- Đúng là lệnh bài của thiếu gia, các ngươi ở đây trông chừng, ta qua bẩm báo cho thiếu gia.

Một người xem xét lệnh bài tỉ mỉ một phen, lập tức nhanh chóng tiến vào trong phủ.

Vương Song lẳng lặng đứng chờ ở cửa, còn ba hộ về kia thì ôn hòa hơn, xem ra người trước mặt thật sự là bằng hữu của thiếu gia,

Không bao lâu sau, một âm thanh vui mừng vang lên,

- Vương huynh đệ đến rồi, huynh đệ ta vẫn luôn chờ ngươi đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận