Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1641: Nhóc con khiến người khác rung động!

Không biết qua bao lâu, dường như đã mười ngàn năm, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, Vương Song và Dương Mạt cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.

- A, đây là nơi nào?

Vương Song cảm thấy đại não của mình vô cùng hỗn độn, không nhớ rõ gì hết, trên bầu trời, ánh mặt trời chói mắt thẳng tắp chiếu xuống, khiến Vương Song không khỏi nheo mắt lại.

Vương Song không ngừng lắc đầu mình, rốt cục cũng nhớ lại một ít chuyện.

- Chẳng lẽ chúng ta đã đến Đông Tinh Vực!

Vương Song nghĩ đến đây, trong đầu lại vô cùng hỗn loạn, vội vàng nhìn về một phía, ở bên cạnh hắn, Dương Mạt cũng mơ màng tỉnh lại, ánh mắt cũng mê mang.

- Đây, đây là nơi nào?

Dương Mạt tự lẩm bẩm, nhìn bộ dạng này, đừng nói không biết đây là nơi nào, e rằng đến bản thân mình là ai hắn cũng không biết.

Nhưng mà, Vương Song cũng thở phào, chí ít bọn họ không bị tách nhau ra. Ở nơi lạ lẫm thế này, có người nhà tuyệt đối là chuyện may mắn nhất!

Nghĩ đến đây, Vương Song nhìn xung quanh, chuẩn bị điều tra một chút xem ở đây rốt cuộc là nơi nào, nhanh chóng đứng dậy, Vương Song nhìn bốn phía, đây là một rừng cây rậm rạp, đại thụ lớn đến che trời, dây tử đằng quấn quanh.

Mà ở chỗ của bọn họ, là một sơn cốc nhỏ, sơn cốc không lớn, chỉ chừng mấy trăm mét vuông, trên mặt đất được lát bằng một tầng ngọc thạch màu xanh, dường như bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, mặt đất bị mưa gió thổi qua, tróc đi rất nhiều.

Ở trên tảng đá, khắc họa những vân mờ nhạt, đường vân phức tạp vô cùng, Vương Song chỉ nhìn một cái thôi bỗng nhiên quay đầu đi.

Nguyên khí thiên địa vô cùng dồi dào tràn ngập trong không khí, tuy so ra vẫn kém hơn Thanh Nguyên Tông, nhưng vẫn rất nhiều so với các tông môn khác bên trong Tây Tinh Vực!

Vương Song có chút tham lam hít lấy hít để, một bên, Dương Mạt cũng đã dần dần khôi phục lại tinh thần, biết được rốt cuộc bọn họ đang ở nơi nào.

- Sư huynh, nơi này chính là Đông Tinh Vực?

Dương Mạt có chút không chắc chắn nói.

- Nhìn thử đi, chắc là như vậy rồi, chúng ta tìm người hỏi một chút vậy!

Tuy trong lòng Vương Song đã chắc chắn nơi này chính là Đông Tinh Vực, nhưng để chắc chắn hơn, vẫn quyết định tìm người hỏi thăm.

Nghe vậy, Dương Mạt gật đầu, đi theo Vương Song rời khỏi sơn cốc.

Sau khi hai người Vương Song rời đi, mặt đất lát ngọc thạch có những đường vân hóa thành bột phấn, gió thổi qua khiến chúng biến mất không còn dấu vết!

……

Ra khỏi sơn cốc, hai người Vương Song, Dương Mạt mới phát hiện khu rừng rậm rạp này là Đại Ly Phổ, bọn họ đi mất hai ngày mà vẫn chưa ra khỏi

Đương nhiên, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã dự định ở bên trong không gian nhìn thử bản thân đang ở đâu, ai biết bọn họ vừa ló đầu ra, một con chim cực lớn che khuất cả bầu trời nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, dường như trên người nó còn mang theo khí tức của Hóa Thần đỉnh phong, tuy Vương Song không sợ, nhưng cũng giật mình, chỉ vừa mới ló đầu ra, bọn họ đã gặp phải yêu thú khủng bố như vậy, cho nên, Vương Song mang theo Dương Mạt tình nguyện đi bộ chứ không bay lên không trung!

Hai người đi ở bên trong khu rừng rậm được hai ngày, cũng gặp không ít yêu thú, nhưng cũng không lợi hại mấy, đa số đều là yêu thú cấp bậc Hậu Thiên, Tiên Thiên rồi, nhiều nhất chính là mãnh thú!

Cho nên, hai người Vương Song đều yên lòng, chí ít khu rừng rậm này không phải ở đâu cũng có yêu thú cảnh giới Hóa Thần, Tinh Chủ!

- Gào

Ở sâu trong rừng, thỉnh thoảng sẽ nghe được những tiếng gào rống giận, âm thanh như vậy, dù có cách rất xa cũng có thể nghe rõ, hai người Vương Song đều không phải là người bình thường, từ trong tiếng gào này cũng có thể biết được kia hẳn là một đại yêu cảnh giới Tinh Chủ!

Những đại yêu giống như thế, hai người Vương Song thỉnh thoảng cũng có thể nghe được, thanh âm của các yêu thú đều không giống nhau, trong hai ngày này, Vương Song đã dựa vào tiếng kêu của bọn chúng để đếm thử số lượng yêu thú cảnh giới Tinh Chủ, có ít nhất tám con!

Ít nhất có tám con yêu thú cảnh giới Tinh Chủ ở trong rừng rậm này, hai người Vương Song, Dương Mạt không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

- Đông Tinh Vực đáng sợ quá, chỉ là một mảnh rừng rậm, đã có nhiều yêu thú như vậy!

Vương Song và Dương Mạt liếc mắt nhìn nhau, đều tăng nhanh cước bộ.

Hai người đang nhanh chóng bước đi, bỗng nhiên Vương Song dừng lại, Dương Mạt theo sát phía sau cũng dừng lại.

- Trốn đi!

Vương Song nhìn xung quanh một chút, thu liễm toàn bộ khí tức của mình, sau đó cùng Dương Mạt trốn ở giữa tán cây của một cây đại thụ!

- Hì hì, con thỏ nhỏ, ngươi chạy không thoát đâu!

Hai vừa vừa trốn xong, cách đó không xa, một thân ảnh to lớn bắt đầu xuất hiện từ trong rừng, hai người Vương Song lặng lẽ nhìn qua, đều hơi kinh ngạc, trước mắt dường như là một con “Thỏ hoang” cực lớn, nói là thỏ hoang, nhưng con thỏ này lớn chừng một mét, bộ lông trên người đều là màu trắng, hai chân sau rất to lớn, hai chân trước lại hơi gầy yếu.

Trong miệng con “Thỏ hoang” này, hàm răng vô vô sắc nhọn, thoạt nhìn không có chút đáng yêu của loài thỏ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận