Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2357: Bộ lạc Đại Phong! (2)

Năm người của Phong Cổ nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia bái phục, đây chính là lực lượng của Thần, không cần động thủ, dị thú vô cùng cường đại này bị thu phục!

Tiếp theo, Vương Song nhìn năm người phía sau lưng, trong ký ức của Khai Minh Thú này Vương Song cũng biết được bộ lạc Đại Phong là một trong những bộ lạc trong vòng ngàn dặm.

Thời đại này, bộ lạc cực kỳ thưa thớt, hơn nữa thường cách rất xa nhau, một bộ lạc cũng chỉ có một hai nghìn người.

Điều này cũng khiến cho trong lòng Vương Song nổi lên vẻ bất an, thời đại bộ lạc nếu như hắn nhớ không nhầm đó là vào thời viễn cổ sơ kỳ, Nhân Hoàng còn không biết ở cái xó xỉnh nào.

- Dẫn ta đi xem bộ lạc của các ngươi được không?

Vương Song nhìn năm người, nhẹ giọng nói, biết được thân phận của bọn hắn, thái độ của Vương Song cũng tốt lên rất nhiều, những người này cũng là tổ tiên của hậu thế.

Nghe được lời nói của Vương Song, năm người Phong Cổ cũng vui vẻ, Thần trước mặt bọn họ vậy mà chủ động muốn đi bộ lạc của bọn hắn, đây là vinh dự to lớn cỡ nào.

Bởi vậy, bọn họ không có chút do dự, đều gật đầu điên cuồng, trong mắt Khai Minh Thú ở một bên lóe lên một tia do dự, nhìn năm người Phong Cổ.

- Ngươi muốn hậu đại của ngươi trở về.

Vương Song nghe vậy, khẽ cười một tiếng, thời đại này, kể cả Dị Thú hay là Vạn Tộc sinh sôi hậu đại cực kỳ chật vật, đặc biệt là ba ngàn Hỗn Độn Cự Thú, càng không thể nào sinh ra đời sau!

Cũng chính là tu vi của Khai Minh Thú không mạnh, cho nên sẽ có đời sau sinh ra, vì vậy nó mới có thể đuổi theo năm người, nhất định phải mang đời sau của mình cướp đoạt trở về.

Bây giờ nhìn thấy nhãn thần của Khai Minh Thú, Vương Song tự nhiên biết ý nghĩa.

Vương Song vung tay lên, mang trứng quang mang chớp động này thu hồi:

- Ta sẽ giúp ngươi bảo quản, để nó bình an sinh ra!

Nghe vậy, Khai Minh Thú ô ô hai tiếng rồi không lên tiếng nữa, tất nhiên Vương Song nói như vậy sẽ không nuốt lời, hiện tại nó đã trở thành tọa kỵ của Vương Song, trứng cũng chỉ có thể giữ bên người.

Năm người bọn họ ở phía trước dẫn đường, Vương Song ngồi trên lưng Khai Minh Thú chậm rãi đi về phía bên ngoài.

Ra khỏi sơn động, Vương Song phát hiện ngoại giới một khoảng mênh mông, cổ thụ chọc trời san sát, từng tòa sơn phong xuyên thủng Vân Tiêu, nguyên khí giữa thiên địa nồng đậm đến mức kinh khủng, vượt qua nguyên khí thiên địa hậu thế, cho dù cái gọi là thánh địa đều kém xa!

Không cần chuyên môn hấp thu, chỉ cần hít thở, thở ra, Vương Song đều cảm nhận rõ ràng nguyên khí vô số hướng về trong cơ thể của hắn lao tới điên cuồng.

Vương Song hiểu vì sao Viễn Cổ Vạn Tộc mặc dù không hiểu tu hành, nhưng tại sao thể phách vô cùng cường đại, nguyên khí thiên địa này đối với một người tu hành mà nói chính là chất dinh dưỡng, chất dinh dưỡng càng nồng đượm, cho dù không hấp thu, đều sẽ chủ động phóng vào trong cơ thể.

Thời đại này chính là thời đại hoàng kim thực sự của tu hành, nếu như hậu thế không có hoàn cảnh như vậy số lượng Thánh Giả đều sẽ gia tăng gấp mười lần!

Đây là một sơn mạch kéo dài không ngừng, bên trong sơn mạch, Vương Song có thể phát giác được không ít dị thú cường đại, may mắn bọn họ ở ngoại vi gần khu vực trung tâm, dị thú cường đại cũng không nhiều, Khai Minh Thú ở ngoại vi cũng coi là một tiểu bá chủ, phát giác được khí tức của nó đều tránh xa ra, cho nên đoàn người bước ra khỏi sơn mạch không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Bước ra khỏi sơn mạch, năm người tăng tốc độ, hướng về nơi xa nhanh chóng chạy đi, một bước đạp ra đã mấy chục nghìn mét, nhưng Vương Song thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay lên năm thân ảnh xuất hiện bên cạnh hắn.

- Các ngươi chỉ đường thì tốt rồi.

Vương Song mở miệng nói, năm người bỗng nhiên trên lưng của Khai Minh Thú, còn đang ngẩn người, nghe thấy lời của Vương Song nói, lập tức hiểu Thần ghét bọn hắn tốc độ quá chậm.

Năm người đều có chút đỏ mặt, Phong Cổ cầm đầu chỉ đường, Khai Minh Thú nhanh như điện chớp chạy về phía trước, tốc độ nhanh hơn họ gấp mười lần!

Vượt qua từng ngọn sơn phong chưa đầy một canh giờ Vương Song nhìn thấy một bộ lạc dưới một ngọn núi trước mặt.

Đó là một ngọn sơn phong cực kỳ hùng vĩ, giống như là một trụ trời, chống đỡ thiên địa, trên thực tế Vương Song vận dụng thiên nhãn hướng lên phía trên nhìn cũng không nhìn thấy điểm cuối, trong mơ hồ cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng tồn tại!

Tinh thần của hắn khẽ động, thần thuật của chu thiên vận chuyển, mang tất cả khí tức của mình uy áp toàn bộ áp chế đến cực hạn, trông giống như một người bình thường.

- Đến rồi, đó là bộ lạc Đại Phong của chúng ta.

Năm người Phong Cổ cao hứng nói.

- Đỉnh núi này lai lịch thế nào?

Vương Song mở miệng hỏi thăm Phong Cổ.

Thời đại viễn cổ khắp nơi đều là nguy hiểm, hắn cũng không muốn mang bản thân đặt vào cảnh nguy hiểm.

- Đó là Tổ Long sơn, nghe nói Thần Tổ Long sống ở bên trên ngọn núi, xung quanh Tổ Long có khoảng vài trăm bộ lạc, đều dựa vào sự che chở của Tổ Long sơn.

Phong Cổ nghe được hỏi thăm của Vương Song, vội vàng mở miệng, ánh mắt cung kính nhìn sơn phong cách đó không xa:

- Không có lời nói của Tổ Long, những Thiên Thần cường đại kia sẽ không bỏ qua những bộ lạc này của chúng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận