Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2354: Thời đại viễn cổ!

- Ha ha, đương nhiên ba phân thân là quan trọng nhất của Tam thế thân, cũng thống trị thiên địa, bằng không, làm sao có thể so sánh cùng Hỗn Độn thể chí thể chất vô thượng này!

Phân thân trước mắt hắn mở miệng nói.

Nghe được lời nói của phân thân, Vương Song lập tức giật mình, hóa ra nơi thực sự cường đại của Tam thế thân nằm ở chỗ biến đổi ba phân thân.

Vương Song đột nhiên nhớ ra trong Đạo Môn hình như có một môn bí thuật, nhất khí hóa tam thanh chi thuật, tuyệt học vô thượng lúc trước của Đạo Tôn, có thể phân ra ba thân khác nhau!

Tam thế thân ngược lại là cùng loại!

- Vậy ngươi có suy nghĩ của chính mình, không cần nhận sự chi phối của ta?

Vương Song cau mày, tò mò hỏi, nếu như tách ra một phân thân, kết quả đối phương không bị mình khống chế, Vương Song cảm giác mình muốn thổ huyết.

- Chúng ta là nhất thể, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, ngươi biết, ta đều biết, ta biết, ngươi cũng đều biết, chỉ là chúng ta đều có suy nghĩ độc lập, không ảnh hưởng đến nhau mà thôi, và ta cũng sẽ không cùng bản tôn làm địch.

Thân phân này mở miệng cười, xua tan nghi hoặc của Vương Song:

- Ta ở trong thân thể bản tôn, sau này bản tôn có cái gì không tiện xuất thủ, có thể giao cho ta, ta sẽ giúp ngươi làm.

- Hả, tu vi hiện tại của ngươi

Vương Song nghe vậy, cau mày một cái.

- Tôn giả đỉnh phong, hừm, nhưng muốn tấn thăng Thánh Giả dễ như trở bàn tay.

Phân thân vừa cười vừa nói.

- Tôn giả đỉnh phong, vậy thì hẳn là sắp độ kiếp thành thánh nhỉ, ngươi định khi nào độ kiếp?

Vương Song do dự một lúc, mở miệng nói.

Trên thực tế, hắn có thể cảm giác bản thân mình hiện tại cũng là tôn giả đỉnh phong, còn chưa vượt qua thánh kiếp.

- Không vội, bản tôn độ kiếp thành công thì ta đương nhiên cũng sẽ tấn thăng Thánh Giả!

Phân thân này mở miệng cười, ở trên trán hắn Vương Song chợt thấy một ấn ký hắc sắc lóe lên một chút ánh sáng, như như ấn ký này là hắc động trong đầu mình.

- Thứ này đi đến trên người ngươi sao?

Vương Song có chút kinh ngạc.

- Ha ha, ấn ký thôn phệ thiên kinh biến thành mà thôi, ta nói rồi, ta biết bản tôn sẽ biết.

Phân thân cười nhạt một tiếng.

Nghe vậy, Vương Song gật gật đầu, không thèm để ý, thôn phệ thiên kinh hắn cũng biết. Vương Song dường như nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.

- Nếu ngươi có tư tưởng độc lập, như vậy cũng nên có tên thuộc về chính mình, ngươi chuẩn bị dùng xưng hô gì?

Vương Song cũng biểu hiện sự tôn trọng của mình đối với phân thân này.

- Gọi ta là “Ám” đi.

Phân thân suy tư một chút, sau đó đưa ra một cách xưng hô.

- Ám?

Vương Song tự lẩm bẩm, không phản bác:

- Vậy được, sau này ta sẽ gọi ngươi là Ám, giấu ở trong cơ thể ta.

Ám gật gật đầu, thân thể trong nháy mắt tiêu tán, dung nhập trong cơ thể Vương Song.

Vương Song nhìn đầm nước nơi bản thân ở, lúc này, hỗn độn khí trong đầm nước này đều bị bản thân hấp thụ, không chút nào tồn tại.

Lông mày của hắn nhíu một cái, đây là một cái ao hỗn độn, cho dù Đế Quân cũng chưa chắc có bảo vật như vậy, bản thân dựa vào hỗn độn khí trong ao hỗn độn này, không ngờ trở thành một hỗn độn thể gà mờ.

Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là xung quanh thiên địa, Vương Song buông lỏng tâm thần của mình, nhận thức rõ ràng Thiên Đạo vô cùng, hắn vốn là tôn giả đỉnh phong, bất cứ lúc nào đều có thể tấn thăng thành Thánh, đối với thánh đạo lúc đầu chính là cảm nhận hết sức rõ ràng, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng thánh quả trên chín tầng trời, đó là nơi cất giữ vô số thánh giả đạo quả!

Thế nhưng hiện tại Vương Song lại cảm nhận được quá khứ, chỉ là cảm giác được một cảm giác rộng lớn, thiên địa rộng lớn như vậy, không có một thánh đạo quả!

Trong lòng Vương Song vô cùng hiếu kỳ, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, có lòng muốn sử dụng chu thiên thần thuật của bản thân thôi diễn một phen, bỗng nhiên phát giác được một chút khí tức xa lạ đi về nơi này.

Thần sắc của hắn khẽ động, mang khí tức ẩn tàng của mình ra ngoài, những khí tức này tổng cộng năm cái, cho hắn một cảm giác cực kỳ quái dị, không giống như là có tu vi mang theo, nhưng khí tức tương đối nồng đậm.

- Phong Cổ tranh thủ thời gian tìm chỗ ẩn trốn, chúng ta đã trộm trứng của Khai Minh Thú kia, một khi bị đuổi kịp, đây chính là đại họa diệt tộc.

Một thanh âm dồn dập xuất hiện, Vương Song nhíu mày, trước đó hắn học được một ít thượng cổ thần văn từ Phong Duyên, ngôn ngữ của mấy người này vậy mà rất giống với thượng cổ thần văn.

Có điều, hiện giờ tu vi của hắn không như trước đây, muốn nắm vững một ngôn ngữ có điều là việc cần suy nghĩ, đối phương chỉ nói ra một câu, trong mắt Vương Song xuất hiện vô số đại đạo phù văn, không ngừng phân tích, cuối cùng mang nắm vững.

Hắn không đi ra ngoài, mà lẳng lặng chờ đợi họ tiến vào, đồng thời suy nghĩ Khai Minh Thú mà đối phương nói, nếu hắn nhớ không nhầm, một Dị Thú của thời đại Viễn Cổ gần như cũng sớm đã diệt tuyệt.

Xoẹt xoẹt.

Từng tiếng bước chân vang lên, năm thân ảnh xuất hiện trước mặt Vương Song, hai bên đều vô cùng khiếp sợ, Vương Song khiếp sợ là đối phương vậy mà ăn mặc một bộ người nguyên thủy, thân mặc da thú, lộ ra thân thể khỏe mạnh, trong tay mỗi người đều có một cây thương bằng xương, trong tay của hai người còn có một chiếc khiên làm bằng dây leo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận