Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1253: Một già một trẻ!

- Tạ trưởng lão, nhưng tiểu tử đã suy nghĩ kỹ càng!

Vương Song nhàn nhạt đáp.

Lý trưởng lão nghe vậy, không khuyên thêm gì nữa, gật đầu nói,

- Vậy thì tốt, ngươi đã quyết định như vậy, thì ta sẽ thông báo đến Vô Danh Phong, đệ tử nội môn hẳn là có tư nguyên, ta có thể sắp xếp người đưa cho ngươi. Chuyện cụ thể chờ đến khi ngươi đến Vô Danh Phong sẽ có người nói cho ngươi!

Nói xong, Lý trưởng lão cũng hóa thành lưu quang rời đi.

Tất cả mọi người đi rồi, bao gồm tất cả các đệ tử, đều bị trưởng lão một phong của mình đưa đi, thệm chí đệu tử ngoại môn cũng đều rời đi, tìm kiếm Tinh Xá của mình!

Trong nháy mắt, xung quanh chỉ còn lại một mình Vương Song, đương nhiên, đây chỉ là lượt tuyển của ngày hôm nay, còn đến sáu ngày nữa, chờ đến ngày mai, tất nhiên sẽ náo nhiệt thêm lần nữa.

Nhìn thấy đỉnh núi cao bị đứt thành hai nửa kia, rốt cuộc Vương Song cũng cất bước đi đến đó.

Ngọn núi này ở phía ngoài cùng, Vương Song rất nhanh đã đến chân núi, lúc đến gần ngọn núi, Vương Song mới phát hiện ngọn núi này còn hoang vu hơn so với lúc mình nhìn ở phía xa, Cổ Mộc thưa thớt ở hai bên, con đường nhỏ uốn lượn khúc chiết kéo dài trên ngọn núi, hai bên đường, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tiếng kêu của côn trùng.

Vương Song chậm rãi bước trên con đường nhỏ, hai biên đường nhỏ, cỏ dại rậm rạp, thậm chí còn ẩn hiện một ít động vật nhỏ hoang dã.

- Oa oa

Hai ba con quạ đen vỗ cánh, như bị hành động của Vương Song làm cho kinh hãi, giương cánh bay đi.

Nhìn thấy cảnh tượng hoang vu như vậy, Vương Song lắc đầu, chẳng trách những trưởng lão kia nói rằng Vô Danh Phong đã hoang phế, bây giờ xem ra, đúng là như vậy thật, thậm chí cho dù trên ngọn này có linh khí, cũng sẽ vô cùng mỏng manh, chỉ nhiều hơn một chút so với địa cầu mà thôi, phóng tầm mắt khắp Thanh Nguyên Tinh, e rằng không có chỗ có thiên địa nguyên khí kém như nơi này!

Cho dù là đệ tử ngoại môn ở Tinh Xá cũng có trận pháp gia tốc hấp thu thiên địa nguyên khí, so với nơi này, còn mạnh hơn gấp mấy lần!

Vương Song không bay lên, mà chỉ bước đi, tuy ngọn núi này bị nứt thành hai nửa, nhưng vẫn cao cả mấy ngàn mét, Vương Song tốn hai giờ đồng hồ, mới có thể lên đến đỉnh núi.

Ở đỉnh núi, tường đổ, gạch ngói vụn vô tận, từng tòa cung điện rách nát sụp đổ, cỏ dại rậm rạ, giống như đã mấy chục năm không có người quản lý. Chỉ có một gian nhà nhìn còn có vẻ hoàn hảo, giống như một ngọn lửa trong gió, lẻ loi trơ trọi sừng sững ở đỉnh núi này.

- Người trẻ tuổi, ngươi là người đã chọn Vô Danh Phong sao?

Một lão giả dáng người đã khòm run rẩy bước ra, nhìn có vẻ đã lớn tuổi, giống như một trận gió lớn sẽ có thể thổi bay đi.

- Tiểu tử Vương Song, chính là đệ tử của Vô Danh Phong, lão nhân gia, ngài là?

Vương Song nhìn thấy lão giả này, không cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người đối phương, không hề giống như mấy vị trưởng lão ban nãy khí thế tựa như đại dương.

- Lão hủ Chu Càn, cũng chỉ là một lão đầu tử của Vô Danh Phong thôi, người trẻ tuổi, thiên phú của ngươi rất tốt, không nên lựa chọn Vô Danh Phong, rất lãng phí thiên phú của ngươi.

Ánh mắt của lão giả có chút đục ngầu nhìn Vương Song một chút, thở dài nói.

- Đây là lựa chọn của vãn bối,tiểu tử không hối hận!

Vương Song cười nhẹ nói,

- Tiền bối hẳn là phong chủ của Vô Danh Phong, sau này hy vọng tiền bối có thể chỉ 9iểm.

- Nào có thể chỉ điểm được, bây giờ Vô Danh Phong đã không có phong chủ từ lâu, lão hủ chỉ là tạm thời trông chừng Vô Danh Phong mà thôi, dù sao cũng là một trong Thanh Nguyên Cửu Phong, tuy truyền thừa đã đoạn tuyện, nhưng phong này lại không thể biến mất.

- Tiều bối...

Vương Song còn muốn nói, lão giả đã cắt ngang.

- Đừng gọi tiền bối tiền bối nữa, lão đầu tử tên là Chu càn, ngươi gọi ta là Chu lão đi.

- Chu lão, ở đây chỉ còn một mình ngươi sao?

Vương Song dò hỏi.

- Còn một tên nhóc nữa, là do năm đó ta ra ngoài nhặt được, ra ngoài săn bắn rồi, lát nữa ngươi sẽ gặp.

Chu lão đáp.

- Vào đi, Vương Song, nếu ngươi đã chọn Vô Danh Phong rồi, vậy thì chính là đệ tử của Vô Danh Phong, phong của chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, mà cũng kh6ng có gì có thể dạy bảo cho ngươi!

Trong gian phòng được coi là hoàn chỉnh nhất, Vương Song phát hiện nơi này thật vô cùng đơn giản, hai tấm giường nhỏ dựng bằng trúc, một cái bàn, còn có hai cái ghế gỗ.

- Hoàn cảnh ở đây đơn sơ, để ngươi chê cười rồi.

Chu Càn cười khổ nói.

- Không sao, không gian ở trên đỉnh nói còn rất lớn, ta có thể tự dựng một phòng.

Vương Song cười nói, cũng không thèm để ý.

- Vương Song, Lý sư huynh cũng đã kể cho ta tình huống của ngươi rồi, đây là lệnh bài đệ tử nội môn của ngươi, chứng minh thân phận của ngươi.

Chu lão nói, dười giường xuất hiện một tấm lệnh bài, lớn chừng bàn tay, không biết làm bằng vật liệu gì, tản ra hào quang màu đen.

Phía trên tấm lệnh bài có khắc chữ "Nội", đằng sau còn có ba chữ nhỏ, biểu hiện Vô Danh Phong!

Đại biểu cho đệ tử nội môn của Vô Danh Phong!

Bạn cần đăng nhập để bình luận